______________
Cơn đau từ bụng dưới truyền thẳng lên đại não khiến cho Mạc Hy không nhịn được cau mày ,ôm bụng.
Cơn đau này đối với Mạc Hy là vô cùng quen thuộc.
Mẹ nó!!!Bà dì lại ghé thăm rồi.
Mạc Hy vừa ôm bụng thì Tư Mặc đã dùng tay bao lấy cô vào lòng.Ánh mắt che giấu không nổi sự lo lắng.
"Em làm sao??!" Giọng nói gấp gáp hơn mọi ngày rất nhiều còn mang theo nồng đậm lo lắng.
"Tôi__" Vừa mới nói một chữ Mạc Hy đã cảm nhận được phía dưới một trận dính ướt. Nhanh chóng gạt tay Tư Mặc ra khỏi người mình cắm mặt chạy vào nhà vệ sinh.
Tư Mặc nhìn vòng tay trống không của mình cũng nhanh chân đi theo cô nhưng bi chặn lại ở cửa nhà vệ sinh.
"Em ổn chứ?!! "
"..."
"Em mở cửa. Chúng ta sẽ đến bệnh viện. "
"..."
"Anh sẽ gọi bác sĩ riêng."
"..."
"Anh lập tức phá cửa. "
"Đợi tôi năm phút. " Giọng nói của Mạc Hy mang theo kìm nén nói.
Tư Mặc cho dù lo lắng nhưng vẫn kiên nhẫn đợi Mạc Hy năm phút. Nhìn đồng hồ Rolex mạ vàng của mình ,nếu quá phút hắn sẽ phá cửa.
.....
.....
.....
phút trôi qua ,Tư Mặc chuẩn bị phá cửa thì từ bên trong cánh cửa mở ra.Mạc Hy sắc mặt trắng bệch, tay ôm bụng hơi dựa vào cạnh cửa.
Cô định lên tiếng mắng tên muốn phá cửa một chút nhưng vừa mở miệng ra thì cơn đau lại kéo tới nên đành thôi.
Mạc Hy đi chậm chậm, lững thững đi về phía giường mặc kệ hắn đang cau mày nhìn mình.
Vừa đến giường thì cô liền trầm người xuống không nhút nhích chút nào nữa.
Cô nằm nghiêng, người co lại như con tôm.Sau những năm phải chịu đau đớn thì cô đã rút ra một kinh nghiệm quý giá. Chính là chỉ cần nằm như vầy bụng sẽ đỡ đau hơn.
Cơn đau bụng của cô không giống với những người con gái khác. Nếu họ đau một thì cô chính là đau ba.
Đây là di chứng để lại khi trước đây đến ngày mà vẫn chạy băng băng trong trời đông.
Cũng không trách cô được, lúc còn trong khu huấn luyện chỉ cần ngừng lại thì sẽ chết.Đừng nói mùa đông hay hạ chỉ cần nguy hiểm đến đều phải chạy.
Việc đó cứ lập đi lập lại riết rồi để lại biến chứng như bây giờ. Cũng thật may trong một tháng cô chỉ cần đau trong một ngày duy nhất.
Khóe mắt cô liếc nhìn tên nãy giờ vẫn đứng như tượng đá ở đằng kia.Hừ...cô là người đau hắn suy nghĩ gì chứ?!!
Không thèm để ý hắn nữa, Mạc Hy úp mặt vào gối gặm nhấm nổi đau của mình.
Khoảng chừng năm phút thì Mạc Hy thấy được khoảng giường bên cạnh lún xuống. Một bàn tay to lớn đặt lên vai mình xoa nhẹ.
"Nó đến??! " Tư Mặc thẳng thắn hỏi. Dù sao trước đây hắn cũng hỏi rất nhiều lần nên cũng không ngượng miệng .
"Ừm." Mạc Hy dùng giọng mũi trả lời.
Cô không thấy ngượng ngùng chút nào. Trước đây, vào những ngày này vào những lúc an toàn , cô vẫn thường co ro trong người hắn để chịu đau.
Nhưng bây giờ người ta đã có giường êm ,nệm ấm rồi ai mà thèm đệm thịt nữa chứ. Hứ....
[Tg: Thật cmn phí phạm a~~~]
"Thuốc để ở đâu??! " Lót một cái gối vào sau lưng cô cho cô có thể dễ chịu hơn một chút. Hắn biết với tính tình chu đáo của Lý Nhan thì chắc chắn đã tính trước được ngày và chuẩn bị đầy đủ cho cô.
Thuốc???!!! Làm sao cô lại quên đi chứ??!
Lúc lại trí nhớ của mình hình như Lý Nhan đã từng nhắc đến cái gì đó.... thuốc....trước khi đi .Hình như là...
"Trong tủ ." Mạc Hy kìm nén cắn răng nói.
"Đợi."Tư Mặc đưa mắt nhìn khắp phòng có khoảng bốn cái tủ.Cũng không hỏi là tủ nào mà tự mình tìm.
Chỉ một chút, Tư Mặc đã tìm thấy thuốc cùng một tờ giấy ghi chú rất rõ ràng về biện pháp giảm đau.
Rót một ly nước đưa đến bên miệng Mạc Hy.
"Uống."
"Cảm ơn." Cầm lấy viên thuốc màu đỏ bỏ vào miệng ,uống liền hai ngụm nước.
Cảm ơn??! Ánh mắt Tư Mặc thâm thúy nhìn chằm chằm Mạc Hy.Xong cũng không nói gì mà quay đi chuẩn bị gì đó.
Mạc Hy đang kiên nhẫn chờ đợi thuốc phát huy tác dụng thì đột nhiên cả người đều được ôm lấy.
Người ôm cô rất dịu dàng , rất cẩn thận.
Mạc Hy cũng không từ chối, phải nói là không có sức để từ chối. Dù sao cũng hưởng mấy năm rồi hưởng thêm một chút cũng không sao.
Mạc Hy không phát hiện ra đối với hắn cô luôn có một sự ỷ lại to lớn.
Tư Mặc ôm cho cô quay về phía trong lòng ngực mình.Một tay ôm chặt lấy cô ,một tay luồn vào trong quần áo đặt lên cái bụng bóng loáng của cô.
Mềm mại,mịn màng....sờ..."Hứ" Bao nhiêu cảm nhận của Tư Mặc đều bị tiếng kêu đau này của cô làm bay đi mất.
"Một chút liền hết đau." Lấy tay mình ra cầm lấy một cái bình nước ấm đặt lên bụng cô.Tay nhẹ nhàng lăn tới lăn lui bình nước.
Sẽ rất ngạc nhiên vì ông trùm Hắc Đạo lại có thể phục vụ người khác thuận tay như vậy??!
Sự thật chính là hắn làm nhiều nên thành quen.Trước đây chỉ có cô với hắn trong khu rừng lạnh lẽo.
Không có bình nhiệt cũng không có thuốc giảm đau , hắn chỉ có thể chà xát tay cho nóng rồi ủ bụng cho cô.
Cúi đầu nhìn người đang nằm trong vòng tay mình trong mắt Tư Mặc giống như tràn ra yêu thương cùng sủng nịch.
Bảo bối ~~~
_________________Hết___________________