"Không tiếc??! " Tư Mặc đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên kia xong quay về phía Mạc Hy nói.
"Hứ~~" Tuy món đồ đó rất có giá trị nhưng cô không thiếu.Đối với cô , để đám người kia khó ở thì bỏ ra một món đồ như vậy cũng không sao.
....
....
....
Được rồi....Thật ra cô có chút tiếc.Nhưng so với món đồ cô thích nhìn gương mặt đám người kia méo mó hơn.
Tư Mặc nhìn vẻ mặt 'không tiếc nuối' của cô xong thầm cười trong lòng.
Mạc Hy của hắn nhìn thế nào cũng đáng yêu.
[Tg : Chỉ có Mặc huynh đây mới nghĩ vậy thôi ]
Quay lại với cuộc đấu giá con số đã lên đến vạn.Mọi người đều có chút toát mồ hôi lạnh nhìn chiếc nhẫn trên kia.
Nhưng họ biết con số đó vẫn chưa bằng giá mà Mạc Hy phải bỏ ra trên cuộc đấu giá ở Italy.
Ở đây ai cũng đâm chiêu chỉ có một mình Tô gia gia là vui vẻ vô cùng.
Ông vô lớn rồi.Với số tiền nãy giờ ông có thể xây lại cùng nâng cấp rất nhiều khu tập chung cho người nghèo.
Chỉ có cái ông không tin được cháu gái ngốc của ông lại đưa ra một món đồ đắt giá như vậy.
Hết bức vẽ rồi lại đến chiếc nhẫn, mừng thọ lần này của ông Mạc Hy bỏ ra không ít lợi tức rồi.
Nhưng không sao vì đó có phải tiền của ông đâu. Con gái giữ nhiều tiền quá cũng không tốt cứ....haha.
" nghìn." Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở vừa mới vang lên ,mọi người đột nhiên trở nên im lặng.
Mạc Hy nghe thấy hắn ra giá thì quay qua nhìn làm một cái khẩu hình 'ngươi thật dư tiền'.
Tư Mặc cũng không hề trả lời chỉ nhìn lại cô bằng một ánh mắt cưng chiều. Chỉ cần là món cô thích....
.....
.....
.....
Người dẫn chương trình lập tức lấy lại tinh thần thấy không có người ra giá nữa thì hô to.
" Nghìn vạn lần thứ nhất. "
Có mấy vị phu nhân rục rịch muốn ra giá nhưng bị chồng mình hung hăng giữ lại.
Không nhìn thấy người ra giá là ai sao mà còn muốn tranh?!!Thí dụ dám tranh đi chăng nữa cũng không tranh lại.
Trong giới mọi người luôn biết, chỉ cần ông trùm muốn thì nhất định sẽ đạt được. Cho dù là ba năm trước hay là bây giờ cũng như vậy.
Vì vậy mấy vị phu nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn hộp nhung chứa chiếc nhẫn từ từ được người mang đến chỗ Tư Mặc.
Không để ý tới ánh mắt mọi người, Tư Mặc lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón tay thon thả trắng nõn của Mạc Hy.
Mọi người nhìn thấy đồng loạt hít khí lạnh còn có người khống chế không tốt mà lộ ra ánh mắt ghen tức với Mạc Hy.Nhất là Chu Liên Kiều.
Tại sao anh ta có thể làm như thế??!Rõ ràng người nên nhận bao yêu thương ,che chở phải là cô gái yếu đuối như cô ta.Tại sao lại là con ả khốn kiếp kia chứ?!?
Cô ta chiếu ánh mắt tức giận về phía Mạc Hy giống như cô đã giựt người yêu của cô ta vậy.
Nhưng cô ta không nghĩ đến người vừa nãy cô ta rung động đang ngồi kế bên cô ta.Cô ta là một con người đủ tham lam muốn mọi đàn ông tốt đẹp đều chú ý đến mình.
Hai lão gia gia ngồi đằng kia đều híp mắt lại nhìn về phía này. Cùng một động tác nhưng mang ý nghĩa khác nhau.
Tô gia gia thì thấy ghét trong lòng không ngừng mắng 'tên nhóc thối tha'
Còn Lãnh gia gia thì không ngừng vô tay trong lòng. Ông còn muốn đến ôm cháu trai mình một cái để tuyên dương .
Như vậy mới là cháu ông chứ.!!!
Người bình tĩnh nhất ở đây chắc chắn là Mạc Hy. (Chắc vậy)
Trên mặt cô không biểu hiện gì cả...rất 'bình tĩnh'.
Cô nghiêng người vào thành ghế gần với Tư Mặc thấp giọng nói.
"Tôi sẽ trả lại tiền. " Cô cảm thấy chiếc nhẫn trên tay của mình đang nóng lên.Cô bây giờ thật muốn đi ngâm nước tay mình để giảm nhiệt.
"Không cần." Tư Mặc nhìn thẳng vào Mạc Hy nói. Ánh mắt đen như hố đen từng chút một hút cô vào giam cầm không có lối thoát.
"Tôi không nhận đồ miễn phí đâu." Mạc Hy có chút lúng túng né tránh ánh mắt hắn.Tên này.....
"Của em.Quà theo đuổi. " Tư Mặc không chút ngần ngại nói ra.
Hắn biết cô trước giờ rất thích giả ngốc nếu hắn không làm thẳng ra thì cho dù có ra sức như thế nào cô cũng lờ đi.
"..." Mạc Hy có chút câm nín. Nhanh chóng nghiêng người qua thành ghế bên kia tránh xa hắn một chút.
Cô sẽ không thừa nhận...trái tim cô có rung động một chút.
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc một cách hoàn hảo.
Tô gia gia hôm nay có vẻ tâm trạng rất vui đến cuối tiệc còn giữ Lãnh gia gia lại ngày mai đi từ thiện chung với mình. So với ông , lão bằng hữu này càng cần làm từ thiện hơn.
Mạc Hy nhìn thấy gia gia mình vui vẻ như vậy tuy không nói nhưng trong lòng cũng rất hạnh phúc.
Gia gia chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô.Cô có thể làm bất cứ điều gì có thể để làm ông vui cười, khỏe mạnh.
Tư Mặc đứng bên cạnh Mạc Hy thấy cô nhìn về hướng Tô gia gia đến xuất thần thì nhẹ gọi.
"Mạc Hy." Giọng nói trầm thấp khi nói còn cố ý kề sát vào tai cô.
Mạc Hy giật mình, tay nhanh chóng che tai mình lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
"Về thôi." Ha~ Thật đáng yêu. Bảo bối của hắn thật nhạy cảm.
"Ừm." Mạc Hy cũng không từ chối đi song song nhau cùng ra về.Dù cô có từ chối thì cũng có được đâu chứ.
Hai người cùng đến rồi lại cùng về tạo nên sự chú ý của rất nhiều người. Từ ngày hôm nay ,trong giới hắc đạo cùng bạch đạo sẽ có một vài tin đồn mà Tư Mặc rất thích.
Ngày mai trên cách mặt báo sẽ đầy tin tức của hai người. Dù sao hai người cũng là những doanh nhân thành đạt rất nhiều người chú ý.
Còn chưa nói đến ngoại hình cùng gia thế của hai người quá hoàn hảo. Đôi lúc Mạc Hy cũng không hiểu nổi tại sao mình lại được giới truyền thông quan tâm như vậy.
Rõ ràng cô chỉ là doanh nhân + bác sĩ tâm lý + sát thủ + chủ nơi đào tạo sát thủ + người thừa kế gia tộc....thôi mà.
__________________Hết___________________