Mạc Hy cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng nhưng nhất quyết không vào.
Vẻ mặt cô sụ xuống ý tứ rất rõ ràng 'người ta đang không vui.'
"Sao vậy?!! " Nhìn vẻ mặt này của cô Tư Mặc cố gắng nhịn cười nghiêm túc nói.
"Đặt thêm một phòng nữa đi." Mạc Hy trừng mắt nhìn Tư Mặc. Khí thế bừng bừng thế kia nhưng giọng nói lại nho nhỏ giống như đang làm nũng.
Tên xấu xa...sao chỉ đặt có một phòng vậy ?!!
"Không đủ tiền. " Tư Mặc dùng gương mặt than che giấu sự gian xảo dưới đáy mắt.
"Anh làm sao không có tiền được cơ chứ?!" Mạc Hy thật muốn cười to nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ thì không cười nổi nữa.
"Em có tiền không?! " Tư Mặc hỏi lại một câu làm Mạc Hy có chút cứng đờ.
"Không có ~~" Mạc Hy ỉu xìu nói. Lúc nãy đi cô chỉ mang theo một cái điện thoại bên mình.... Hu~ Sao cô có thể nghe lời dụ dỗ của trai mà bỏ nhà ra đi như vậy chứ?!!
Dụ người ta đi xong không mướn phòng cho người ta ở.Bắt cô chen chúc trong một căn phòng 'chật hẹp' làm sao mà được đây?!!
Chịu chút 'chật hẹp' thì cũng không sao đi.Tại sao lại có thêm một con sói tùy lúc động dục như một vậy chứ?!!
"Anh cũng vậy" Tư Mặc tĩnh bơ nói .Bắt đầu ấn mật mã mở cửa phòng.
"Nhưng không phải anh là chủ tịch sao??! Tùy tiện yêu cầu là được mà." Mạc Hy không chịu khuất phục dưới ý trời cứ tiếp tục chiến đấu tìm hy vọng.
tít Cửa phòng mở ra.
"Hiện đã hết phòng rồi. Nếu đuổi khách đi sẽ mất uy tín." Tư Mặc xoay người nhẹ xoa đầu Mạc Hy.Ánh mắt dịu dàng đến mức Mạc Hy không chống đỡ nổi.
Thiên la địa võng hắn đã giăng cô đâu dễ thoát ra được. Hắn đã bao trọn tầng này ,hơn phòng nhưng còn lâu hắn mới nói cô biết.
"Biết rồi.Hứ!!" Mạc Hy gạt tay hắn ra ngoe nguẩy đi vào trong trước.
Hừ!!!Chỉ biết ức hiếp một người con gái yếu đuối là cô đây.Thật đáng ghét.
Cô đi để lại cho Tư Mặc một bóng lưng kiêu ngạo làm hắn phải nỡ nụ cười bất đắc dĩ.
Đây là căn phòng Vip chỉ dành riêng cho chủ tịch mỗi lần đến thị sát.
Kích thước không quá lớn chỉ gấp đôi căn phòng hạng sang mà thôi.
Thiết kế trang nhã mang theo hơi hướng cổ điển. Tuy đã lâu Tư Mặc không đến đây nhưng vẫn được khách sạn quét dọn sạch sẽ vô cùng. Ngay cả một hạt bụi cũng không nhìn thấy.
"Ây~Nha~" Mạc Hy nằm bịch xuống chiếc giường king size màu đen.Dụi dụi mặt vào tấm nệm êm ,cô thật sự buồn ngủ rồi.
Tư Mặc nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.Động tác rất nhỏ sợ làm phiền đến sự nghĩ ngợi của cô.
"Mặc~" Mạc Hy đột nhiên muốn nhõng nhẽo liền gọi tên thân mật của hắn.
"Anh đây" Cho dù Mạc Hy gọi bao nhiêu lần đi chăng thì trong lòng hắn vẫn thấy hạnh phúc.
"Em mệt." Tay đưa ra luồng vào áo sơ mi của Tư Mặc sờ múi bụng rắn chắc của anh.
Tư Mặc hơi híp mắt nhìn cô nhưng cũng không ngăn cản.Mặc kệ cô muốn sờ ở đâu thì sờ.
"Mau ngủ một lát.Ba giờ sau anh gọi em." Tư Mặc nhìn đồng hồ trên tay.Ba giờ nữa là đúng giờ.Đúng ngay giờ ăn cơm chiều.
"Hảo ~~" Mạc Hy tự đọng chui vào lòng hắn tìm kiếm một vị trí chuẩn bị đánh giấc.
......
......
......
Khi Mạc Hy đã chìm vào giấc ngủ thì điện thoại của cô đột nhiên sáng lên.
Tư Mặc đưa mắt nhìn cô sau đó không chút do dự cầm nó lên.Là một tin nhắn đến từ số điện thoại không được lưu tên.
Tư Mặc cũng không định mở nó ra.Hắn cầm điện thoại lên chỉ vì sợ nó đột nhiên đổ chuông làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Nhìn đến cột pin dự trữ đã sắp hết hắn liền ngoan ngoãn xách mông đi tìm đồ sạc giúp cô.
Quả là anh chàng người yêu hoàn hảo. Lên được thương trường xuống được phòng ngủ còn vô cùng tâm lý.
_Phòng giám đốc_
"Con gái ,con có chắc chắn không?! " Hà Quy lo lắng không yên nhìn cô con gái của mình hỏi.
Con gái của ông tên_Hoa Linh năm nay đã tuổi. Nó là người con xuất sắc nhất của ông ta về mọi mặt nhất là khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện kia.
Khi nhìn vào gương mặt đó không có tên đàn ông nào có thể từ chối.Lần này boss đến ông có ý định dùng con gái là bàn đạp giúp mình thăng tiến. Cứ nghĩ rằng con gái sẽ nhất quyết từ chối nhưng ai ngờ cô lại chủ động chấp thuận.
"Ba~Ba hãy tin ở con đi mà. " Hoa Linh tươi cười dịu dàng .Ẩn tròn nụ cười đó là sự tự tin cùng âm mưu.
"Nhưng lần này hắn ta không đến một mình. Còn có vị Tô tiểu thư đó.Giống như boss ,cô ta không phải là người dễ chọc đâu."Vẻ mặt Hà Quy trầm ngâm nói.
Thủ đoạn trên thương trường của vị Tô tiểu thư kia luôn khiến người khác sợ hãi. Không giết thì thôi nếu ra tay thì chắc chắn không chừa lại dù là một cọng cỏ.
Còn chưa nói đến thân phận...
"Ba à..Đàn ông không thích những người phụ nữ quá mạnh mẽ đâu.Họ chỉ thử thách chinh phục thôi.Bây giờ Lãnh gia đã đạt được , chắc chắn giá trị cô ta trong lòng đã không còn như trước rồi. " Nhắc đến người con gái kia trong lòng Hoa Linh bị che lấp bằng sự đố kỵ.
"Nhưng_"
"Ba..đàn ông chỉ thích những người dịu dàng thôi.Con nhất định sẽ làm người ấy mê luyến. " Ánh mắt Hoa Linh nồng đậm tự tin.
Nhưng sự tư tin ấy sẽ sớm lụi tàn dưới gót giày của Mạc Hy mà thôi.
__________________Hết___________________