"Dạ biết." Trần Hùng đã đoán được ít nhiều ý của Mạc Hy.Nếu hắn dám làm cho Lý Nhan đau khổ...thì hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.
Mấy lời này của Mạc Hy cũng chỉ là phòng hờ,với kiểu người như Trần Hùng thì chỉ cần xác định thì sẽ mãi trung tâm.
Nhưng Mạc Hy nhất định phải nói ,tại vì đây là những điều ít ỏi mà cô có thể làm cho quản gia của mình, người thân của mình.
"Nói nãy giờ chắc cậu đã hiểu ý tôi đi?"
"Đã hiểu." Trần Hùng nghiêm túc trả lời.
"Hiểu rồi thì cậu phải nhớ cho kỹ.Bây giờ thì đi tới chỗ cậu muốn đi đi." Nói đến đây Mạc Hy nhìn về phía bóng người phía xa kia.
"Dạ vâng." Hai bên tai Trần Hùng nhanh chóng đỏ lên ,chân như bôi dầu mà phóng đi.
Tình yêu này nếu cứ giữ mãi như vậy thì tươi đẹp biết bao...
_Một tháng sau_
Sau khi cùng dùng bữa sáng ngọt ngào với Lãnh gia thì Tô tiểu thư liền tự mình đánh xe chạy ra ngoại ô thành phố ,định tận hưởng sự yên tĩnh của trời thu một chốc.Nhưng có vẻ như Tô tiểu thư đã nhầm,ngoại ô dạo này cũng không hề yên tiền chút nào.
"Tô tiểu thư, mời người theo chúng tôi đến gặp ông chủ một chốc.Chúng tôi sẽ không làm hại đến cô." Một vị tiên sinh mặt vest đen hết sức thân sĩ mà mời Mạc Hy đi theo họ.
Mà hắn ta còn thân sĩ hơn nữa nếu như không cầm súng ngắn trên tay.
Mạc Hy quan sát tình hình quả thật không có chút khả thi chút nào.Đầu xe cùng phía sau đều có hai xe chặn lại ,hai bên hông là những thanh niên lịch lãm cầm súng chĩa thẳng về xe cô.
Ánh mắt kia cứ làm như trong xe cô có chứa động vật nguy hiểm ấy.
Hôm nay có vẻ cô ra ngoài không lựa này rồi,Mạc Hy nhẹ kéo kính xe xuống cùng người bên ngoài nói.
"Vậy anh có thể nói cho tôi biết ông chủ của anh là ai không? Mà trận thế khi mời khách lại lớn như vậy?" Mạc Hy điềm nhiên hỏi.Nhìn biểu cảm của cô cứ như là một cô gái ven đường chứ không phải điểm nhấm của gần chục nồng súng.
Mạc Hy vừa hạ kiếng xe,những người kia liền giơ cao súng trên tay sẵn sàng nổ súng.
Gì vậy???!Cô chỉ là một cô gái đang bị uy hiếp thôi mà.
"Ông chủ nói 'HP'."
Nụ cười thản nhiên của Mạc Hy có chút khựng lại nhưng sau đó lại trở về như thường.
"Thì ra là người quen a.Được thôi,tôi sẽ đi theo các vị đây."
"Vậy thì mời tiểu thư... " Tên kia làm động tác mời xuống xe ,ý muốn Mạc Hy đi cùng xe với bọn họ.
"Tôi sẽ chạy theo sau.Tôi sẽ không bỏ đi vì nếu tôi muốn đi thì anh sẽ không bình yên mà đứng đó nói chuyện đâu." Mạc Hy dùng khóe mắt nhìn tên kia ,trong mắt ánh lên sự nguy hiểm cùng cảnh cáo.
Hắn ta lập tức cụp mắt không nói gì nữa, ra lệnh cho những người kia quay trở về xe nhanh chóng xuất phát.
Ông chủ đã dặn dò rất kỹ trước khi hắn thực nhiệm vụ.Làm mọi cách để mời được người ,ưu tiên cách mềm nhẹ luôn là ưu tiên hàng đầu.
Giơ súng chỉ là để phòng ngừa có chống trả.
...
...
Đoàn xe nhanh chóng xuất phát, xe của Mạc Hy bị kẹp ở giữa nhưng hiện tại cô không quá quan tâm chuyện này.
HP...Huỳnh Phong...cái tên này...
Lúc trong trại huấn luyện, cô không chỉ liên minh với Tư Mặc mà còn có Huỳnh Phong cùng Gia Huy đã bị giết chết.
Huỳnh Phong sau khi ra khỏi trại huấn luyện liền xuất phát đi Ý ,tự phát triển một nhánh gia tộc riêng của mình.
Không một lời chào,cứ như vậy mà đi.Giống như biến mất vậy.Từ lúc đó đến bây giờ ngay cả một cuộc gọi hay một lá thư về cũng không có.
Vì sao lại đột nhiên trở về??..lại còn "mời"cô theo cách này??
Trong đầu Mạc Hy bắt đầu hiện lên hình ảnh cậu thanh niên tóc nâu có đôi mắt hẹp dài,mỗi lần cười thì đôi mắt như trốn mất tiêu.
Dù sao cũng là bạn cũ,muốn gặp thì một cuộc gọi là được ,đâu cần phải như áp giải thú dữ thế này cơ chứ.
...
...
...
Sau tiếng liên tục chạy theo những đường vắng thì xe của bọn người dẫn đường cũng dừng lại trước một căn biệt thự không quá nguy nga.Nhưng chỗ đặc biệt chính là xung quanh nó chả có cái thứ quỷ gì cả.
Cứ như vậy mà hoang văn.
"Tô tiểu thư, mời xuống xe." Kẻ lúc nãy nói chuyện cùng Mạc Hy đứng bên cửa xe cô mời cô xuống.
Mạc Hy cũng không có gì là chống cự hay là có vẻ mình đang là người bị uy hiếp.Cứ như vậy mà thoải mái được người khác mời đi vào bên trong biệt thự.
___________________Hết__________________