Tình đầu là mối tình đẹp nhất, đánh dấu lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên được nếm vị ngọt đắng của tình yêu. Nhưng một số người lại không trân trọng tình cảm trong sáng đó. Dù mình thích ai hay ai thích mình. Họ chỉ coi đó là một phút lỡ lòng. Trường học, nơi gần như là khởi nguồn của mọi mối tình đầu. Có mối tình mới chớm nở, có mối tình đã bén rễ ăn sâu vào máu của người trong cuộc.
Đó là tình đầu. Còn yêu đơn phương?
Yêu đơn phương là tình cảm chỉ xuất phát từ một phía. Chỉ dám nhìn người ấy từ đằng xa nhưng lại không dám nói chuyện thẳng thắn với người ấy. Yêu trong thầm lặng, rồi một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra, yêu đơn phương cũng không tệ lắm đâu!
Yêu đơn phương và tình đầu, liên quan gì tới nhau?
Là khi bạn gặp ai đó một cách ngẫu nhiên. Bạn thầm tự nhủ sẽ không bao giờ có cảm tình với người ấy. Nhưng theo thời gian, bạn sẽ nhận ra, không biết tự bao giờ, người ấy đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bạn. Người ấy luôn là niềm vui, nỗi buồn của bạn.
Nhưng, người ấy vẫn vô tư, không hề hay biết điều đó.
Còn bạn, vẫn luôn là đứa ngốc. Bạn làm mọi cách để khiến người đó chú ý tới mình.
Ừ thì trước kia bạn không thích ăn diện đi, không thích thể hiện đi. Nhưng tình yêu kỳ lạ lắm. Nếu trước kia bạn là đứa ù lì thì sau khi quen người ấy bạn sẽ có một chút gì đó điên điên, khùng khùng. Hình tượng? Cái đó đâu thể quan trọng bằng tình cảm của người ấy dành cho bạn?
Đôi khi, những điều bạn làm trong mắt người khác là vô nghĩa, nhưng trong mắt người bạn mến lại là điều ý nghĩa, bạn sẽ thành cái bộ dạng gì đây? Sẽ điên cuồng tiếp tục việc điên rồ mà mình đang làm hay dừng lại và cảm tạ ông trời đã giúp bạn tiến thêm bước nữa trong tình yêu?
Bạn sẽ mơ mộng nhiều hơn, sẽ ảo tưởng nhiều hơn. Và rồi từ một đứa chỉ biết đến xu hướng bạo lực, chỉ biết đến chức vị và thuận theo thời thế như bạn sẽ thay đổi. Bạn dịu dành hơn, cố gắng hơn trong mọi việc. Bạn luôn muốn mình là ưu tú, là hoàn bảo trong mắt người ấy. Bạn luôn muốn mình là duy nhất trong lòng người ấy. Bạn sẽ luôn cảm thấy bất công vì tại sao mình luôn kém hơn người mình thích về mọi mặt.
Rồi vào một ngày đẹp trời, bạn quyết định sẽ bày tỏ lòng mình với người ấy.
Đấy, tình đầu và yêu đơn phương chỉ đơn giản vậy thôi, cũng giống như chuyện tình của Đông Phương Nhược Tâm và Diệp Y Lạc.
Tình yêu của hai người họ tựa như viên chocolate. Lúc mới ăn, hương vị ngọt ngào kích thích vị giác khiến bạn ích kỷ muốn nhiều hơn thế. Nhưng đến cuối khi nuốt vào thứ còn sót lại chỉ còn vị đắng nghét. Thế nhưng dù đắng tới đâu bạn vẫn cứ thưởng thức nó. Tại sao ư? Thích một thứ gì đó cần lý do sao? Yêu một người cũng cần đến lý do sao?
“Tình yêu là trò chơi quá đỗi phức tạp
Một khi chìm đắm vào nó thì sẽ sợ mất đi
Sợ chịu tủi thân, sợ quá lo lắng
Vì vậy phải ngụy trang thành một con người khác
Nếu như bắt đầu là để biệt li
Đã định rằng sẽ không có một kết thúc hoàn hảo
Biết rõ với anh đã không còn thắng thua
Nhưng vẫn không kìm được nỗi nhớ anh
Đau xót tự dặn với lòng mình phải quên mối quan hệ này đi
Nhưng nỗi nhớ anh vẫn luôn không thể tự chủ
Biết là tự lừa dối bản thân cũng không cách nào đủ dũng khí nói yêu anh
Yêu anh
Khi đã quen với những câu nói ngọt ngào của anh
Nhưng đến cuối cùng lại đoán đi đoán lại
Không dám tin tưởng, không thể tiếp tục
Chỉ đành để những gì đã qua chôn vùi trong hồi ức...”
Thân bất do kỷ_Hà Khiết