“Chúng ta đúng là đã vào nhầm ổ tặc tử rồi.” Úy Kỳ Dương trào phúng nói. Người xem vây xung quanh không khỏi có chút xấu hổ, đưa ánh mắt nhìn đôi tử nữ của Thành chủ, sự hèn mọn và khinh thường hiện lên trong mắt không có cố kị gì.
“Hừ, dám khi dễ người Nam gia chúng ta, người đâu mau bắt bọn họ về.” Nam Huy đứng trên lầu nhíu đôi mắt lại, nhìn thấy Úy Kỳ Dương liền trở nên hung tợn.
Trong nháy mắt, xung quanh đột nhiên nhảy lên ra không ít thị vệ, lập tức bao vây bọn họ lại.
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Đào gắt gao níu chặt tay áo của Bùi Mạch Ninh, tính toán nếu một lát có xảy ra chuyện gì dù có thế nào cũng phải đứng chắn trước mặt tiểu thư.
“Thì ra đây chính là cách Lang Thành tiếp đón khách.” Bùi Mạch Ninh híp mắt lại lạnh lùng nhìn đám thị vệ vây quanh bọn họ một phen. Những tên thị vệ kia lập tức run cả người lên, theo bản năng lui về sau từng bước.
“Đáng chết, mất hồn cái gì hả? Còn không nhanh tiến lên.” Nam Huy tức giận gào thét, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, hắn còn phải tiếp khách quý ở đây.
Những thị vệ kia đành phải kiên trì tiến lên, trong nháy mắt cả đám liền bị đau ngã trên mặt đất. Nam Huy không thể tin mở to hai mắt nhìn, rõ ràng không thấy rõ đối phương ra chiêu, như thế nào mà người của hắn đều đã ngã xuống, này…… Đây rốt cuộc là bọn người nào mà đáng sợ đến vậy?
“Ngươi… Các ngươi thật to gan, còn dám động thủ.” Nam Huy run run vươn ngón tay chỉ vào bọn họ. Nhưng ngón tay không ngừng run kia hoàn toàn không có một chút khí thế.
“Cũng không nhìn xem là ai mà còn dám động thủ trước.” Tiểu Đào giờ phút này rất có khí phách, lập tức nhe răng trợn mắt nói.
“Tên hạ nhân đáng chết như ngươi cũng dám mở miệng.” Nam Lâm sớm đã bị tức đến mặt đỏ lên, roi da không chút suy nghĩ liền muốn vung đánh Tiểu Đào.
Bùi Mạch Ninh chớp mắt một cái, một tay kéo Tiểu Đào ra phía sau mình. Hai người liền dựa vào nhau rất gần, dù đã làm vậy nhưng vẫn không ngăn được roi kia quét xuống. Chỉ nghe thấy ‘Bốp’ một tiếng, một lệnh bài liền rớt trên mặt đất, vừa rồi roi da quét đến cổ tay áo nàng, tay áo lúc này đã thất kinh bát lạc, lệnh bài bên trong tự nhiên liền rơi xuống.
thất kinh bát lạc: tan tác thành từng mảnh.
Ánh mắt Tư Không Thu Trạm lúc này rất sắc bén hung hăng trừng Nam Lâm, hai tay không thể đè nén nắm chặt thành quyền. Nam Lâm nhìn thấy lập tức mất hết khí thế hung hãn vừa rồi, sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất.
Úy Kỳ Dương đứng một bên thầm than: không ổn! Xem ra sư huynh thật sự đã tức giận, nếu động thủ thật thì Nam Lâm kia phỏng chừng không chết cũng bị thương nặng!
Vào thời khắc này, trong nhã gian trên lầu có một vị bạch y nam tử đi ra, dáng người thanh nhã đứng bên cạnh Nam Huy quả thực cách biệt một trời một vực.
Chỉ thấy hắn nhìn xuống dưới chân Bùi Mạch Ninh… tấm lệnh bài kia thì liền la lên: “Khoan đã…”
Nam Huy đứng một bên lập tức tươi cười nói: “Tần công tử, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, xin Tần công tử cứ ở bên trong nghỉ ngơi một chút, chờ ta thu thập hết những người này.”
Nhìn Nam Huy không biết sống chết là gì, Úy Kỳ Dương nhịn không được thở dài, nhưng mà vị công tử này xuất hiện khiến cho sư huynh tạm thời không xuất thủ.
Vị Tần công tử cũng không để ý đến Nam Huy, đi xuống lầu đến trước mặt Bùi Mạch Ninh, tư thái tao nhã nhặt lệnh bài trên đất lên.
“Xin hỏi các vị, tấm lệnh bài này lấy từ chỗ nào?” Tần công tử ôn nhã cười, đối với đám người Bùi Mạch Ninh thập phần khách khí.
Bùi Mạch Ninh hơi nhíu mày nhìn Tư Không Thu Trạm bên cạnh, cặp mắt màu hổ phách cũng có nghi hoặc nhưng cũng đề phòng nhiều hơn.
“Lệnh bài là do một vị bằng hữu nhờ ta đưa giúp.” Bùi Mạch Ninh ăn ngay nói thật.
Vị Tần công tử nghe vậy, mặt mày lập tức sáng lên, độ cong trên khóe miệng cũng sâu thêm mấy phần, lập tức nói: “Chẳng lẽ người các vị biết gia huynh tại hạ?”
Bọn họ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ vị Tần công tử trước mắt này chính là đệ đệ Tần Lộc mà Tần Nhạc đã nói tới?