Nữ Diễn Viên Lấy Kịch Bản Hoa Sen Đen

chương 16: 16: chúc anh bình an

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy các nhân viên cửa hàng nhìn thấy cảnh này có chút không thể tin được nhưng ai cũng đều tự hiểu ngầm trong lòng.

Phải biết rằng Chúc Tu Duẫn luôn đứng đầu danh sách nam thần hàng năm, dù xuất thân hay ngoại hình thì đều là mẫu người lý tưởng của hầu hết các cô gái.

Cho dù phải ngồi xe lăn vì tai nạn ô tô, cũng không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của Chúc Tu Duẫn, ngược lại còn phảng phất chút bệnh kiều.

病娇 – bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn TQ dịch từ "yandere" của Nhật.

Theo như giải thích bên baike thì "bệnh kiều" là một kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này hay ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với một người nào đó (đặc biệt là với người mà họ yêu), họ sẽ lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loạt hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người mình yêu, vân vân.

Còn yandere là chỉ những nhóm người mà ở họ khi đã yêu thì rất chung thủy nhưng lại ghen vô đối, thậm chí ghen đến mức sẽ làm thương tổn, tạo ra những hành vi bạo lực với người mà họ yêu.(Trích dẫn từ bạn Phuongquynh)

Triệu Cảnh cũng không ngờ rằng mình vừa nghỉ vài ngày, tổng giám đốc của chính mình lại thay đổi như thế.

Đây có còn là vị tổng giám đốc quyết đoán mãnh mẽ, bụng dạ nham hiểm trong chiến trường kinh doanh mà anh biết sao?

Chỉ có điều, khi Bùi Sở thay xong rồi đi ra lại chỉ có mình cô.

"Chúc, chúc tổng đâu?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng kéo rèm ra, chỉ thấy Chúc Tu Duẫn ngồi trong góc quay mặt vào tường, bóng lưng vô cùng chán nản.

Vừa rồi, Bùi Sở đã cố định bánh xe lăn của anh rồi.

Chúc Tu Duẫn nghiến răng: "Bùi Sở."

Bùi Sở đi tới, đẩy anh chuyển hướng khác, đi tới trước gương, "Lần này toàn bộ được chưa?"

Chúc Tu Duẫn vẫn còn đang đen mặt vì chuyện vừa rồi, tức giận nói: "Cũng giống như thế."

Tuy là nói như vậy nhưng hai mắt anh lại nhìn nhiều hơn.

Người phụ nữ mặc váy đuôi cá một vai màu trắng, để lộ bờ vai trắng nõn, đuôi mắt hơi nhếch lên.

"Chúc tiên sinh, Chúc phu nhân, hai người thật là xứng đôi! Thật có tướng vợ chồng, sau này bảo bảo chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu! Giờ đất nước đã thông qua chính sách ba con, hai vị có gen ưu tú như vậy, cần phải đóng góp nhiều hơn nữa!"

Người quản lý nhiệt tình nói.

Ba con? Đừng nói thông qua chính sách, Bùi Sở thậm chí còn không nghĩ đến việc sinh năm, sáu, bảy, tám đứa con đâu.

Kết hôn và sinh con không nằm trong kế hoạch của cô lúc này, trong mắt cô chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền.

Ai ngờ Chúc Tu Duẫn vậy mà lại nghiêm túc: "Em nói đứa bé sau này nên đặt tên là gì?"

Bùi sở: "......!Chúc anh bình an."

Watpadd Chubyy

- ---------------------------------

Lối vào sảnh tiệc sang trọng.

Bùi Sở nhìn từ trên xuống dưới Chúc Tu Duẫn, muốn nói lại thôi.

Chúc Tu Duẫn để ý đến ánh mắt của cô: "Sao vậy? Chê anh mất mặt?"

"Em không kỳ thị người tàn tật.

Nhưng anh cứ giả vờ như này..."

Bùi Sở dừng chút: "Cứ làm em rất muốn đem anh từ trên ghế xe lăn xách lên."

Chúc Tu Duẫn suy nghĩ vài giây rồi mới mở miệng nói: "Anh sẽ cố gắng đứng dậy sớm chút."

Suy cho cùng, thời gian hồi phục của người tàn tật không ngắn, sao có thể đột ngột đứng lên trong ngày một ngày hai.

Hai người đến muộn hơn những người khác, đi đến cửa sảnh tiệc, Bùi Sở có hơi do dự: "Em đi vào trước."

Vừa đi vòng qua, Chúc Tu Duẫn đã nắm lấy cổ tay.

"Chê anh mất mặt, anh có thể đứng lên."

Đường đường là tổng giám đốc vậy mà có chút ý tứ thuận theo, Bùi Sở không lại đùa anh, "Không phải, Bùi gia bây giờ không còn như trước, lại nói hiện tại chúng ta cũng không có quan hệ gì, sẽ bị người ta đàm tiếu."

Thấy mặt Chúc Tu Duẫn có chút âm trầm, Bùi sở cúi người, khóe môi ngoắc ngoắc: "Chúc tổng, anh biểu hiện tốt thì có thể suy xét đến phục hôn."

Chúc Tu Duẫn buông lỏng cổ tay cô: "Em đi vào trước đi."

Vào giờ phút này, anh thực sự vô cùng hối hận vì ham muốn nhất thời nghiện miệng từ chối phục hôn vào đêm đó, hiện tại nỗ lực cứu vãn lại khó như lên trời.

嘴瘾 - nghiện miệng: thỏa mãn bằng cách nói/ăn nó.

Bùi Sở lo lắng quá nhiều.

Sau khi đẩy cửa bước vào, Đặng Thu Giai mắt sắc đã nhìn thấy cô đầu tiên, vội vã bưng ly rượu đi tới.

"Bùi Sở, cô cũng thật là thuốc dán da chó nha.

Sao vậy, bám vào Chúc tổng không đủ còn muốn bám cả kim chủ?"

Bùi Sở chăm chú nhìn cô chút, giống như chế giễu: "Con gái ngoài dã thú đến tham gia chính chủ tiệc đính hôn của chị gái, cần gì nghĩ không thoáng tìm bực bội đây."

Đặng Thu Giai ghét nhất người khác nói chuyện cô ta là "con gái ngoài giá thú", nhưng người phụ nữ này lại gặp lần nói lần!

Vừa muốn cãi lại, một giọng nói vang lên cách đó không xa: "Sở Sở, lời này chắc chắn không đúng rồi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio