Editor: Chubyy
Chúc Tu Duẫn ngồi trên xe lăn, anh hơi ngẩng đầu lên đối diện với Bùi Sở.
"Buổi tối nhớ mặc đẹp chút."
Bùi Sở đứng thẳng dậy, đút hai tay vào túi áo khoác nhìn anh: "Em mặc gì chả đẹp."
- --------
Bùi Sở không ngờ Chúc Tu Duẫn nói hẹn gặp vào buổi tối lại là dưới hình thức một bữa tiệc.
Bữa tiệc được tổ chức tại khu biệt thự lưng chừng núi của Chúc gia.
Khi Bùi Sở đến, màn đêm đã buông xuống, nhìn từ xa có thể thấy ánh đèn rực rỡ ở phía trước sảnh, nhiều người ra vào nhộn nhịp.
Một bữa tiệc riêng tư, còn không phải là một bữa tiệc thương mại.
Khi Bùi Sở bước vào sảnh liền có chút hối hận.
Những người có thể đến dự tiệc nhà Chúc gia đều là tầng lớp thượng lưu, ai cũng đều ăn mặc chỉnh tề, chỉ có Bùi Sở là tùy tiện mặc áo khoác tới.
"Tưởng là ai? Cô có biết hôm nay là nơi nào không? Vừa mới trở về nước đã muốn trèo lên cành cao, bất quá tự xem lại trang phục của mình đi."
Người vừa nói là con gái ngoài dã thú của cậu Bùi Sở - Đặng Thu Giai.
Không thể phủ nhận rằng, ngay từ khi Bùi Sở bước chân vào nhà Chúc gia đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Bùi Sở nhìn thẳng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc cô ta một cái: "Vẫn lắm mồm như thế."
Đặng Thu Giai tức hộc máu: "Cô! Bùi Sở! Một năm không gặp, cô vẫn như vậy! Cũng đúng, dù sao cô cũng là nữ minh tinh hết thời, cô buồn phiền cũng bình thường."
" Đúng là Thu Giai, bây giờ cô đang nữ diễn viên nổ tiếng, tại sao lại tức giận với người hết thời như tôi làm gì? "
" Đúng vậy, cô cũng là người Thu gia, đừng sợ cô ta!"
Những "tùy tùng" ở bên cạnh Đặng Thu Giai kẻ xướng người họa, Bùi Sở quay người muốn rời đi.
Chỉ nghe giây tiếp theo, một giọng nam dễ nghe vang lên----
"Em đến khi nào vậy?"
Bùi Sở dừng bước, chỉ thấy hầu hết mọi người ở sảnh đều tập trung ánh mắt vào cô, cô quay lại nhìn.
Là Chúc Tu Duẫn.
Những người xung quanh, ngay cả Đặng Thu Giai đều choáng váng.
Đây là tình huống gì?
Tại sao giọng điệu này...!có cảm giác thân mật?
Chúc Tu Duẫn trên người mặc quần áo ở nhà, lười biếng dựa vào xe lăn, đang đẩy về phía Bùi Sở.
"Sở Sở, bố mẹ đang đợi chúng ta.
Đi thôi."
Giọng anh không lớn không nhỏ, nhưng những người khách gần đó khi nghe thấy đều hít ngụm khí lạnh.
Người có phản ứng và khoảng cách gần nhất với bọn họ là Đặng Thu Giai.
Cô ta kiềm chế để không tiến lên hai bước: "Anh Tu Duẫn, các ngươi đây là?"
Bùi Sở giật giật khóe miệng, này còn chưa có phục hôn đã bắt đầu diễn rồi.
Nhìn sắc mặt của Đặng Thu Giai, Bùi Sở hận không thể ngồi vào lòng của Chúc Tu Duẫn tuyên bố chủ quyền, cũng may cô kìm lại được.
Bùi Sở mỉm cười, đưa tay sửa lại tóc cho anh rồi tự nhiên khoát tay lên vai anh, sau đó nhìn Đặng Thu Gia: "Em họ, nên gọi là anh rể."
Đặng Thu Giai khí huyết công tâm.
气血攻心: mình dịch nghe cổ đại quá, ai có từ ngữ thích hợp thì nhắc mình với nha.
Chúc Tu Duẫn quét mắt qua Đặng Thu Giai cùng mọi người xung quanh, giọng hờ hững: "Bùi Sở, bà Chúc, xin mọi người nhớ rõ hai thân phận này."
Dứt lời, những người vừa hùa theo Đặng Thu Giai đều sợ hãi nhìn nhau.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, sắc mặt Đặng Thu Giai tái mét.
Tại sao cô ta lại không biết Bùi Sở và Chúc Tu Duẫn thực sự kết hôn.
Bùi Sở đẩy Chúc Tu Duẫn đến tòa nhà chính.
"Này, em thành bà Chúc từ khi nào vậy?"
Chúc Tu Duẫn nhắm mắt, thong thả nói, "Vợ cũ của anh cũng là vợ, không phải sao?"
Bùi Sở: "...!"
Tốt nghiệp đại học năm ấy, Pei Chu bị chứng loạn cảm giác mạnh bởi vì cái chết của cha mẹ mà bệnh rối loạn tính khí của Bùi Sở ngày càng trầm trọng.
Trở ngại tình cảm, cảm xúc bất ổn và các yếu tố khác đã khiến cô quyết định kết hôn với người mà cô mới chỉ gặp một lần.
轻躁症 – không hiểu lắm nên dùng tạm như vậy(T_T) mình tìm thì nó toàn ra tựa như bệnh trầm cảm á.
Không ngờ năm đã trôi qua, người này vẫn thù dai như thế.
Buổi tối gió thổi vào lá cây làm âm thanh "xào xạc" vang vọng bên hai người.
"Chúc Tu Duẫn."
"Ừ".
"Muốn phục hôn không?"
- ----
May quá mấy chương về sau không dài lắm.
Vote cho mình để mình có thêm động lực ra truyện nha..