Nghe ba chữ bộ đầu Viên Phượng Hoa, bốn người không hẹn mà cùng nhau trong lòng dâng lên nỗi lo sợ bất an.
Nàng là bộ đầu xuất sắc nhất trong huyện này, phàm là bọn đại thần xu nịnh hoặc bọn đạo chích phạm phải tội ác chỉ cần nghe đến tên nàng đều sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Trương Quan Phu nghe được Viên Phượng Hoa gọi tới tên của hắn, sợ đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nháy mắt tiếp theo, một nữ nhân cao gầy trên người mặc phục sức màu thâm lam của bộ khoái hiên ngang đi vào, phía sau đi theo bốn gã bộ đầu.
Chỉ thấy trên tay nàng cầm theo bảo kiếm, nét mặt sắc sảo, đôi mắt tựa chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Quan Phu.
- Ngươi chính là Trương Toàn có đúng không?
- Người đâu! Dẫn hắn đi cho ta.
Viên Phượng Hoa vẫy tay một cái, phía sau liền có hai vị cái đầu tiến lên lên đem Trương Quan Phu giữ chặt, hướng ngoài cửa đi đến.
Còn lại vợ chồng Mộc thị cùng bà mối Vương ba người trợn mắt há mồm nhìn nhau, không biết nên xử lý sự tình kế tiếp như thế nào.
Chỉ là bọn họ không thể ngờ đến việc Sở Ngu bất chợt lên tiếng gọi Viên Phượng Hoa trở lại.
Nữ bộ đầu xoay người, mắt phượng sáng quắc, đưa ánh mắt sắc bén đảo qua ba người đứng trên kia, chỉ là nhìn một cái đã khiến người ta không rét mà run.
- Viên bộ đầu, Đại Chu triều ta có cho phép buôn bán con cái hay không a?
Viên Phượng Hoa nghe nàng như vậy một phát hỏi, bối qua tay bản một khuôn mặt nói
- Thời kì tiền triều, Sở Cao Tông từng đề xướng cho dân gian bán nhi bán nữ, thông qua việc này nhằm mục đích cứu đói, thật sự là vớ vẩn đến cực điểm.
- Quốc gia này bây giờ là của Đại Chu ta, quốc lực hưng thịnh, trước kia Cao Tổ yêu dân như con, từng nhiều lần hạ chiếu lệnh tuyên bố cấm dân cư mua bán người.
- Hiện giờ Thánh Thượng đã đăng cơ, liền đem lệnh cấm dân cư mua bán nhi nữ áp dụng cả nước.
Các ngươi nếu phát hiện trong thôn có người vi phạm, lập tức đến nha môn báo án, đến lúc đó tất nhiên có thưởng.
Nói xong bất động thanh sắc mà đưa mắt nhìn Sở Ngu đứng phía sau Mộc Đinh Hương, thấy mấy người này không lên tiếng nữa, liền xoay người đi ra cửa.
Đám người quan phủ đã đi xa, không gian xung quanh cũng yên lặng trở lại.
Sở Ngu nhìn sắc thái trên mặt mấy người bọn họ, đột nhiên nàng đổi giọng săn sóc đi tới an ủi họ một câu.
- Viên bộ đầu chỉ nói là nghi ngờ hắn có liên quan, còn chưa định tội.
Ta tin tưởng Trương Quan Phu nhân phẩm tốt như vậy, chắc là sẽ mau trở về thôi.
Lời này nói ra làm bà mối Vương cùng vợ chồng Mộc thị ba người sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Viên Phượng Hoa cái tên này đối với người tuân kỷ thủ pháp lương dân là bùa hộ mệnh cứu mạng, nhưng đối những kẻ vi phạm pháp lệnh lại chính là bùa đòi mạng.
Nếu không có chuyện gì, nàng sẽ không vô duyên vô cớ đem người mang đi.
Trương Quan Phu sợ là thật sự đã phạm vào trọng tội.
Bà mối Vương ngân lượng còn chưa tới tay, bận trăm việc vì hắn mà chạy tới chạy lui mất một buổi tối cùng một buổi sáng.
Tức giận cũng không có chỗ giải toả, mắng một tiếng đen đủi liền xoay người hướng ngoài cửa mà đi.
Vừa đến ngoại viện chợt nghe sau lưng có người đuổi theo, xoay người vừa thấy người đuổi theo mình là nữ đồ tể.
Sở Ngu cười cười nói.
- Vương tẩu gấp cái gì, bận việc lâu như vậy tốt xấu gì cũng phải lấy được chút điểm lợi tức mới trở về chứ.
Bà mối Vương thân mình béo tốt, hơi hơi dừng lại một chút.
Chuyện này nguyên bản bởi vì Trương Quan Phu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà ta mới mang vẻ mặt suy sụp như nhà có tang trở về.
Nhưng nghe Sở Ngu nói vậy lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt lúc này đã cười tươi thành một đóa hoa.
- Lão bà ngươi thật là càng già càng hồ đồ, thế nhưng lại quên hôm nay là ngày đại hỉ của Mộc gia, kẻ trước đã không thành thì người đến sau mới là phu quân chân chính nha.
Sở Ngu thán phục nàng ta chỉ trong khoảnh khắc đã đem sắc mặt biến đổi đến mấy lần, trong lòng âm thầm đã có tính toán.
- Vương tẩu cùng Mộc gia quen thuộc dễ nói chuyện, ta chỉ là một người giết heo, ăn nói vụng về không hiểu lễ nghĩa.
Lão tẩu là người từng trải giúp ta nói một câu, lợi ích không thể thiếu ngươi, Trương Quan Phu cho ngươi bao nhiêu ta trả gấp đôi.
Nói như vậy, nếu hôm nay bản thân bà ta giới thiệu thành công mối hôn sự này, thu vào một trăm đến năm trăm văn tiền chỉ là chuyện nhỏ, cũng phải xem điều kiện gia chủ đưa ra.
Dựa theo điều kiện của Trương Quan Phu trước đây, tự nhiên là cho bà không nhiều, hơn nữa Trương Quan Phu trước đó đã cùng Mộc mẫu thương lượng điều kiện xong xuôi hết.
Bà mối Vương bất quá chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi, tiền tới tay cũng sẽ không vượt quá một trăm văn.
Hiện giờ nghe được Sở Ngu đưa ra lợi ích tốt như vậy, đôi mắt đảo tới đảo lui.
Trong lòng sớm có chủ ý, kê sát đầu vào người nàng vươn hai ngón tay thấp giọng nói.
- Trương Quan Phu cho ta con số này.
Sở Ngu tự nhiên biết ý tứ của lão bà xảo quyệt này, gấp đôi bất quá chỉ mất văn tiền, không tính là nhiều.
Hơn nữa để nàng tự thân cùng hai vợ chồng Mộc nói chuyện sẽ lao tâm lao lực lo lắng phí não, so với việc giết mười đầu heo còn mệt hơn.
Không bằng tốn chút tiền để bà mối Vương chuẩn bị hết, cớ sao lại không làm.
- Cái này không thành vấn đề.
Sở Ngu cầm túi tiền móc ra hai dây tiền đưa cho nàng.
- Ta đưa trước cho ngươi tiền đặt cọc, còn lại một nửa khi nào chuyện đại sự của ta hoàn thành, ra khỏi cửa ta liền đưa cho ngươi, thành giao!
Giao dịch tốt thế này tại sao lại không làm, chuyện này quả thực chính là từ trên trời rớt xuống cái bánh có nhân.
Bà mối Vương đem hai dây tiền đồng nhét vào trong lòng ngực, đôi mắt mê ly híp thành một đường.
- Tiền chắc chắn đã nằm trên người ta, chuyện này ngựa chết ta đều có thể nói thành ngựa sống cho ngươi a.
Nói xong không đợi Sở Ngu đáp lại, vui vẻ lắc lư thân mình đi trở vào lễ đường.
- Aizzzz, ta nói buổi sáng vừa đến cửa nhà Mộc lão gia, hỉ thước đã kêu không ngừng nghỉ.
Ta còn tưởng rằng Trương Quan Phu tới cửa mới có hỉ thước kêu, nghĩ đến nghĩ lui lại thấy không phải.
Nguyên nhân là bởi vì Sở đồ tể mang đến không khí vui mừng cho nên hỉ thước mới kêu.
Thật đúng là lũ lụt làm ngập miếu Long Vương, thiếu chút nữa ta liền nhận không ra quý nhân.
Vợ chồng Mộc gia bởi vì chuyện bạc dâng đến miệng còn mọc cánh bay đi mà tâm sinh không vui.
Không nghĩ tới lúc này bà mối Vương quay trở lại, còn cười đến nỗi sắp biến thành một đoá hoa.
- Vương đại tỷ, chuyện này......!
Bà mối Vương một phen giữ chặt tay hai phu thê Mộc thị, mấy người bọn họ tụ đến cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm.
Mộc Đinh Hương được tự do đứng ở một bên, nhìn thân thể sáng như ngọc của Sở Ngu, trong ngực phát trướng, nhảy đến cũng so với ngày thường mau thêm một ít.
Lúc nãy Trương Quan Phu bị bắt mang đi, nàng không tin việc này chỉ là sự trùng hợp, Nhất định là cùng Sở Ngu có quan hệ.
Nghe nói Viên bộ đầu cũng là nữ nhân xuất thân từ việc xung binh, nói không chừng hai người bọn họ chính là nhận thức rõ nhau.
Nghĩ đến đây, nhìn về phía Sở Ngu ánh mắt có thêm nhiều một tầng cảm kích.
Nếu Trương Quan Phu không bị quan phủ bắt đi, Sở Ngu cũng không nắm phần thắng.
Rốt cuộc phu thê Mộc thị vẫn là không có khả năng bỏ được Mộc Đinh Hương, để nàng đi theo Sở Ngu.
Bởi vì trong nhà còn sáu mẫu đất ruộng cần người chăm sóc, để nàng đi là điều không thể.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương lửa nóng ngập tràn trong mắt, khóe miệng hơi hơi ngoéo lên một cái, tựa như muốn nói ta không lừa ngươi đi.
Mà một bên bà mối Vương cùng phu phụ Mộc gia thương nghị lại không được thông thuận cho lắm
- Mười lăm lượng bạc muốn đem nha đầu kia mang đi, còn không bằng một góc của Trương Quan Phu.
Tiểu nha đầu một năm làm việc ngoài đồng cũng có bảy tám lượng bạc thu vào, mười năm tốt xấu gì cũng được bảy tám chục lượng.
Mộc mẫu trong lòng một chút cũng không cao hứng.
- Trương Quan Phu là người như thế nào, các ngươi trong lòng so với ai khác đều rõ ràng.
Đinh Hương gả qua đó có thể sống được quá một năm là cùng.
Các người bây giờ còn ngồi ở đây so tính lợi hại, đừng để đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Sở Ngu cười lạnh nói.
Bà mối Vương cũng ở một bên nhiệt tình phụ họa.
- Ba vị phu nhân kia gả qua cho Trương Quan Phu, ngắn nhất là hai tháng đã chết.
Lúc mang đi hạ táng người ta còn nói trên người bọn họ tất cả đều là vết roi.
- Ngươi ngẫm lại xem, hắn nói với ngươi toàn là lời dễ nghe, nhưng ta biết nếu đem nàng gả qua đó, tiểu nha đầu bị đánh căn bản là không thể xuống giường, nơi nào còn có thể giúp các ngươi xuống ruộng làm việc.
- Chuyện này không được, trong nhà không có ai chăm lo trồng trọt.
Nếu muốn ta gả ngươi phải để nha đầu trở về đây làm đồng, dù sao ở cuối thôn lại đây cũng không bao xa.
Ngươi không phải có ngựa sao, ngươi đưa nó con ngựa để nó trở về đây là được.
Mộc mẫu bất mãn kiên quyết phản đối.
Kỳ thật ý tứ của bà cũng chính là ý tứ của Mộc lão hán, nam nhân thâm trầm im lặng giữ thể diện, không muốn mang danh nam nhi đại trượng phu lại tự mình há mồm với nữ nhi cò kè mặc cả chuyện sính lễ.
Nói dễ nghe là lễ hỏi, nói khó nghe một chút chính là bán nữ nhi lấy tiền mà thôi.
- Mộc lão đệ để ta nói cho ngươi nghe, trần đời nào có ai đã gả nữ nhi đi ra bên còn bắt nó phải về nhà mẹ đẻ làm việc, chuyện vô lí này cũng chỉ có Mộc gia các ngươi mới có thể nghĩ ra.
Người trong thôn nghe thấy thể nào cũng đem ngươi ra bàn tán.
Ngươi không vì chính mình cũng phải vì hai nhi tử của ngươi mà ngẫm nghĩ lại.
Lão đại nhà ngươi đã hai mươi mấy tuổi, hắn lớn như vậy cũng cần phải lập gia đình.
Còn có Quyết Minh cũng đã mười lăm, rất nhanh sẽ có người tới cửa tới vì hắn làm mai.
- Nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài, người ta sẽ nghĩ nhà các người tra tấn nữ nhi, nữ nhi còn bị huống chi là con dâu, còn ai dám đem nữ nhi đưa đến nhà các ngươi nữa.
Không thể không nói bà mối Vương là chuyên gia làm lung lay người khác.
Miệng lưỡi sắc bén vô cùng, một lời nói ra vô cùng chuẩn xác, nói trúng tim đen của bọn họ.
Hai vợ chồng Mộc gia làm như vậy hết thảy đều là vì tương lai của hai người con trai, vừa nghe sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của nhi tử, tức khắc hai mặt nhìn nhau hình như có chút dao động.
Bà mối Vương lập tức nắm bắt thời cơ châm thêm dầu vào lửa.
- Quyết Minh nhà các người lớn như vậy cũng nên làm việc đi.
Hài tử trong thôn sáu bảy tuổi có đứa nào không xuống ruộng làm việc.
Hắn lớn như vậy còn chưa trải qua công việc nhà nông.
Nói khó nghe một chút nếu ngươi đem Đinh Hương gả cho Trương Quan Phu, ngày nào đó nó bị lão ta đánh chết, vài mẫu của ngươi không phải bỏ hoang đi.
Các người sủng hài tử cũng không thể sủng đến nước này.
Mộc lão hán nãy giờ im lặng không nói chuyện lúc này mới như nuốt phải sáp mà mở miệng nói chuyện.
- Bằng không đưa thêm mười lượng bạc, tổng cộng lượng nó liền không cần phải trở về đây làm việc.
Mộc lão hán mở miệng nói điều kiện cao như vậy, trong phòng ai nấy đều sợ ngây người.
Mộc mẫu cũng có chút không được tự nhiên, nhưng lão nhân nhà mình đã nói như vậy, lập tức cũng ưỡn ngực nói theo.
- Đúng vậy, sính lễ tất cả là hai mươi lăm lượng.
Tiểu nha đầu lập tức gả về nhà ngươi, chúng ta cũng không cần nàng trở về nhà mẹ đẻ làm việc.
Mộc Đinh Hương mắt thấy cha mẹ đem nàng coi như súc sinh vì mấy lượng bạc mà cò kè mặc cả.
Trong lòng một trận bi ai, ngần ấy thời gian chính mình làm trâu làm ngựa nuôi dưỡng cả gia đình, đến phút cuối cùng còn bị đối xử như một món hàng hoá đem đi bán.
Sở Ngu nghiêng mình đem thân ảnh ba người phía sau che lại, hướng về phía nàng nói chuyện.
- Hôm nay ngươi thật sự muốn gả cho ta sao?
Mộc Đinh Hương gật gật đầu, hận không thể lập tức liền rời đi nơi này càng xa càng tốt.
Nếu thật sự có thể, Sở Ngu không ngại giao ra thêm mười lượng bạc trực tiếp chặt đứt quan hệ của Mộc Đinh Hương với Mộc gia.
Nhưng dựa theo tính nết của cái nhà này, dù sao cũng là người cùng thôn.
Đem bọn họ coi như không tồn tại, bọn họ sẽ lợi dụng hết thảy cơ hội đi chiếm tiện nghi của nữ nhi nhà mình.
Hiện tại cho thêm nhiều ngân lượng không khác nào cầm bánh bao đuổi chó.
Cho cẩu nó còn biết cảm ơn, hai người này chỉ giỏi làm vấn đề trở nên trầm trọng thêm.
Trên đời khó đối phó nhất chính là loại người không nói lý lẽ lại còn là kẻ tiểu nhân.
Nàng cũng không hề sợ, Sở Ngu có trường hợp nào chưa từng thấy qua.
Người khó đối phó trước nay nhìn thấy nàng rút đao đều sẽ phát hoảng.
Chỉ là nàng không muốn đem sự tình lần này làm cho rắc rối thêm mà thôi.
Đối với loại người không nói lý lẽ, muốn so với hắn càng không nên nói lý, dùng nắm tay nói chuyện, xem ai dám không phục.
Đây là chuyện sau khi Sở Ngu tháo giáp về quê thật lâu sau mới hiểu được.
Sau lưng bà mối Vương còn cùng vợ chồng bọn họ cãi cọ.
Đã nhận được phân nữa tiền đặt cọc, nàng đương nhiên sẽ tận tâm tận lực giúp Sở Ngu đem sự tình làm cho trọn vẹn.
Hai vợ chồng Mộc gia chết cũng không chịu từ bỏ.
Gần đây Mộc lão hán cảm thấy tuổi tá đã cao, đi ra ngoài làm việc càng thêm cố hết sức.
Mỗi tháng phải cho lão đại một lượng bạc là gánh nặng quá lớn.
Hiện giờ còn lại nữ nhi cuối cùng, chỉ có thể là tận lực cướp đoạt, lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nếu thật sự nhận được hai mươi lăm lượng bạc tiền sính lễ, trong vòng hai năm tới tiền tiêu vặt không cần phải lo.
Hơn nữa không quá hai năm lão đại nói không chừng liền thi đậu Trạng Nguyên, toàn bộ Mộc gia còn cần gì phải ra ngoài đồng làm việc
Tính toán kĩ càng như vậy cảm thấy chỉ cần chi tiêu hợp lý vài năm nữa, trên cơ bản liền không cần phải phát sầu.
- Mộc lão hán lương tâm của ngươi có phải hay không bị sư tử ngoạm mất rồi? Ta làm bà mối đã nhiều năm như vậy.
Hôn sự mấy vùng phụ cận quanh cái thôn này đều là do ta một tay chỉ đạo.
- Ta chưa từng thấy qua nhà ai gả nữ nhi giống như nhà ngươi vậy.
Sính lễ không phải mười lượng chính là tám lượng, ngươi lại ngang ngược, mở miệng đòi sính lễ đến tận hai mươi lăm lượng.
Bà mối Vương nổi tiếng như ta nghe thấy đều phải sợ tới mức cằm muốn rơi xuống đất a.
Bà mối Vương nói thẳng ra như vậy, Mộc lão hán cũng nhịn không được mà mang vẻ ngượng ngùng.
Cái giá này nói ra hắn cũng cảm thấy cao, nhưng mỗi tháng lão đại chi tiêu nhiều như vậy, hắn còn có thể có biện pháp nào.
Nuôi dưỡng Trạng Nguyên từ trước đến nay nào có dễ dàng gì.
Mộc mẫu trong lòng suy nghĩ cũng cùng với Mộc lão gia hoà làm một, trực tiếp liền đem những lời này nói ra, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
- Tương lai Không Thanh thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó người làm muội muội như ngươi cũng nhận được một chút phúc khí, trước tiên chi một chút lợi tức, việc này chẳng lẽ không nên hay sao?.