Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đã có manh mối.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đã thay một bộ đồ bình thường: “Lát nữa, ba người chúng ta sẽ bắt ba người đó trước, sau đó tách chúng ra trói lại, rồi hỏi từng người một”.Triệu Thư Hằng vẫn không hiểu gì, còn Tề Vũ Manh vui vẻ nói: “Phương Dương, may mà có anh”.Chúng tôi đã chọn được một chỗ ưng ý là trong con hẻm bên ngoài đồn cảnh sát.
Nếu chúng tôi đoán không lầm, đám lưu manh này được thả ra một cái là sẽ đến một vài chỗ nào đó để tập chung ngay, mà địa điểm tốt nhất ở gần đây chính là con hẻm này.Chúng tôi mai phục sau một cái thùng rác, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh nhăn mũi, Tề Vũ Manh có vẻ chê bôi, nói khẽ: “Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, ở đây thối quá!”Tôi hỏi: “Cô còn muốn biết chân tướng của sự việc không?”Tề Vũ Manh lập tức im bặt, nghiến chặt hàm răng, nhìn chăm chăm vào đầu con hẻm, như thể đã coi đám lưu manh này là kẻ địch.
Nếu không phải vì đám người này, chúng tôi vốn không cần phải trốn ở đây, còn Tề Vũ Manh thì đương nhiên cũng không cần phải chịu đựng cái mùi hôi thối này.Vì chúng tôi rút đơn tố cáo, nên đám mũ lưỡi trai này chỉ lượn một vòng trong đồn cảnh sát, mà không hề bị ảnh hưởng mang tính thực tế gì, nhưng lời nói của Tề Vũ Manh đã có tác dụng.Vì cô ấy đã liên hệ với cục trưởng Lâm, ba mươi tên mũ lưỡi trai này được thả ra theo từng tốp, ba người mà tôi chọn là tốp đầu tiên được thả.Ba tên này vừa đi ra ngoài đã nhìn trái ngó phải, sau đó đi thẳng về phía chúng tôi, tôi ra hiệu cho Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh im lặng.Chẳng mấy sau, ba người đó đã đi đến, một người trong số đó không chút kiêng dè đứng đối diện ngay cái thùng rác của chúng tôi để giải quyết nỗi buồn.
Tôi nhìn sang Tề Vũ Manh thì thấy cổ và tai của cô ấy lập tức đỏ bừng.Lúc tên đó đang chỉnh dây lưng, tôi ra hiệu bằng tay, chúng tôi đột ngột xông ra từ phía sau chiếc thùng rác, người đó lập tức ngây ra tại chỗ.Triệu Thư Hằng không chút khách khí, nhấc chân đạp một cú, người đó lập tức bị đá ngã vật ra đất, kêu a lên một tiếng.
Hai người khác vẫn đang hút thuốc cuối cùng cũng phản ứng lại, không thèm để ý đến người anh em đang nằm kêu gào dưới đất của mình, mà lập tức co giò bỏ chạy.
Nhưng chúng tôi đã có chuẩn bị từ trước, hai người đó giẫm trúng vỏ chuối ngổn ngang dưới đất, rồi trượt ngã.Tôi nói: “Xem đi, vỏ chuối mà tôi bố trí đấy”.Tề Vũ Manh bực bội liếc nhìn tôi: “Còn phí lời ra đấy làm gì? Mau mang họ tới chỗ khác, ở đây thối quá”.Tôi cười he he, sau đó mỗi người chúng tôi xách cổ áo một tên lưu manh đi ra khỏi con hẻm, rồi đi đến một con đường khác.Chúng tôi tìm đến một khách sạn, thuê ba phòng, rồi mỗi người xách cổ một tên vào trong.Vốn dĩ lễ tân trông thấy chúng tôi hung hăng hùng hổ, hơn nữa còn xách cổ mấy người đang không ngừng gào thét thì không định cho chúng tôi thuê phòng.
Nhưng Tề Vũ Manh rút thẻ ngành của cô ấy ra, lễ tân lập tức không nói gì nữa.Trước mặt tôi là một gã đàn ông húi đầu cua, tôi hỏi: “Nói đi, ai sai chúng mày đến?”Tên đầu cua chỉ oán hận nhìn tôi, không có ý trả lời.
Thấy thế, tôi cũng không định phí lời với gã nữa.Mà lập tức đập gã vài phát cho ngất xỉu luôn.Sau đó, tôi xuống dưới tầng đi mua ít tiết gà, đổ lên người gã, bắt chước kêu gào vài tiếng cực kỳ thảm thiết.Tiếp đó, tôi lại ngồi chờ trong phòng mấy phút, nhẩm tính đã đủ thời gian, tôi xách cổ tên đầu cua dính máu đầy người tới bên ngoài phòng của Tề Vũ Manh ở bên cạnh.Tên ở bên phòng của cô ấy cũng câm như hến giống tên đầu cua, nhưng điểm khác là Tề Vũ Manh đã xác nhận thân phận cảnh sát của mình, nên còn bị tên mắt hí này trêu chọc vài câu.Tề Vũ Manh vốn đang đầy tức giận, lập tức bùng nổ, đập cho tên mắt hí một trận không bò dậy nổi.Tôi kéo tên đầu cua người đầm đìa máu vào phòng, không chỉ có tên mắt hí, đến Tề Vũ Manh cũng sợ hết hồn, cô ấy khẽ hỏi tôi: “Anh làm gì anh ta thế?”Tôi đáp: “Thằng này không thành thật, tôi hỏi gì nó cũng không chịu nói, nên đành tô điểm thêm chút sắc màu cho nó xem sao.
Lát nữa, cô đi mua hộ tôi ít tăm, tôi sẽ đâm từ từ vào kẽ móng tay của nó.
Cái gọi là tay đứt ruột xót, tôi tin chẳng mấy ai chịu được đâu”.Tôi để ý thấy sự sợ hãi trong mắt của tên mắt hí, bèn nói tiếp: “Cô xem đi, cô cũng chưa hỏi được gì đúng không? Hay là thử dùng cách của tôi đi!”Tề Vũ Manh do dự một lát, đáp: “Được, để tôi đi mua tăm”.Dứt lời, cô ấy đi ra ngoài.
Quả nhiên ngay sau đó, tên mắt hí đã không chịu nổi, gào lên: “Đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”Thấy thế, tôi gật đầu: “Thế mới đúng chứ lại, nói ngay từ đầu đi có phải là được yên thân rồi không”.Tôi nói thầm bên tai Tề Vũ Manh: “Lát nữa cô ghi âm lại nhé, tôi sang phòng bên cạnh xem sao”.Tề Vũ Manh đồng ý, tôi vẫn kéo tên đầu đinh về căn phòng ban đầu, sau đó để nguyên bàn tay dính máu, đi sang phòng của Triệu Thư Hằng.Sau khi đi vào, tôi cũng trông thấy một tình cảnh tương tự, chỉ có điều trong mắt người này có vẻ sợ hãi hơn.Tên mái lệch này đầy vẻ sợ sệt nói: “Chúng mày không được làm dụng tư hình với tao, chúng mày làm gì các anh em của tao rồi?”Tôi cười đáp: “Đừng mong chờ gì vào mấy anh em của mày, chúng nó nhận tội hết rồi.
Thằng đầu đinh không nói nên tao xử nó rồi, thằng mắt hí thứ hai thì tao dùng tăm cho nó nếm mùi đau khổ nên nó cũng khai luôn.
Giờ còn mỗi mày nữa thôi”.Dứt lời, tôi đi đến cạnh cửa sổ quan sát: “Nếu mày nói cho chúng tao biết ai sai chúng mày tới giết tao, thì mày sẽ bớt được một trận đòn”.Tên mái lệch như chợt thông minh đột xuất, hắn cười lạnh nói: “Anh em của tao khai rồi? Không thể nào! Mày lừa tao! Nếu họ đã khai cả thì mày còn đến hỏi tao làm gì?”Tôi bật cười lớn: “Ai biết lời nó nói có phải là thật hay không? Tao không biết ai trong số chúng mày nói thật, nhưng tao có thể đoán ra ai nói dối.
Thế giờ, mày có nói hay không đây?”Nói rồi, tôi cầm một cái tăm xỉa răng, khua khua ở phần khẽ móng tay của hắn: “Nếu cắm cây tăm chầm chậm từ ngoài thịt vào, chắc mày sẽ thấy phê lắm đấy”.“Đừng đừng, tôi nói…”Tên mái lệch đã sợ hết hồn hết vía, toàn thân xụi lơ như một đống bùn nhão.Tôi quay về phòng, dội cho gã đầu đinh một gáo nước lạnh.
Gã choàng tỉnh, nhìn máu me vương vãi đầy dưới đất, gã giật nảy mình.
Tôi cũng dùng cách đó, kết quả còn chưa nói hết câu, gã đã khai ra hết.Cũng giống như ở Yến Kinh, có người nói với bọn chúng rằng nếu có thể giết được tôi, chúng sẽ nhận được nghìn tệ, thậm chí chúng đã cầm trước nghìn.Nhưng tôi lại đang không ở Hải Thành, phải làm sao đây?Người đó lại cung cấp cho chúng một thông tin, nói cậu em thân nhất tên là La Nhất Chính của tôi đang làm đội trưởng đội bảo vệ ở một hộp đêm của Hải Thành.
Nếu chúng có thể bắt cóc được cậu ta, kiểu gì tôi cũng sẽ về đây, từ đó chúng sẽ có cơ hội giết tôi.Đồng thời người đó còn chưa cho chúng một bức ảnh, nhưng sau khi chúng bắt cóc La Nhất Chính, người đó lại nói tốt nhất là giao cậu ta cho mình.
Đám lưu manh này nhìn thấy tiền thì hết sức nghe lời, lập tức đánh ngất La Nhất Chính rồi giao cậu ta cho người đó.“Chúng mày có số điện thoại hay cách thức liên lạc nào khác với người đó không?”“Không, cả hai lần đều là người đó đến tìm chúng tôi”.Tôi lại hỏi: “Người đó trông như thế nào?”Tên đầu đinh lắc đầu: “Tôi không biết, cả hai lần gặp, người đó đều mặc một cái áo gió to, còn gương mặt thì rất đại trà”.Gương mặt đại trà?Lòng tôi trùng xuống, không phải đích thân Cung Chính Vinh ra tay, vậy thì là ai?Sự việc đã rơi vào bế tắc, tôi đỡ trán, cảm thấy trong đầu mình đầy mơ hồ..