Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

chương 392

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở sở cảnh sát, lời tố cáo của bố mẹ tôi đối với đám người kia rất đơn giản, cũng rất rõ ràng.

Thì ra kể từ ngày hôm đó tôi gọi về cho gia đình, lại bảo Chu Hỉ Tài để cậu ta chăm sóc tốt cho bố mẹ tôi thì bố mẹ tôi đã dọn lên thị trấn ở.

Không ngờ chỉ mấy ngày sau người của nhà họ Cung đã xông vào nhà tôi, cưỡng chế bắt bố mẹ tôi đi.Mà lúc đó đang ban ngày ban mặt, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó, nhưng do khuôn mặt của đám đầu cua này tên nào trông cũng hung ác, hoàn toàn không có ai dám nói gì.

Có người một lúc sau mới dám báo cảnh sát, lúc này Chu Hỉ Tài mới biết tin, nếu không cho dù chúng tôi có biết thì e là đã là chuyện của mấy ngày hôm sau rồi.Nghe bố mẹ nói xong, sau lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tôi đi qua nắm lấy tay bố mẹ, nói: “Bố, mẹ, lần này con có lỗi với hai người quá”.Tôi thầm thở dài, dường như một là một ngôi sao chổi.

Kể từ khi ra tù tôi đã đem đến không biết bao nhiêu điều không may cho người xung quanh, mãi cho đến tận bây giờ, bố mẹ tôi, bạn bè tôi, anh em của tôi…Mẹ tôi vỗ tay tôi, nói: “Dương Tử, con nói cái gì đấy.

Con làm việc đang yên đang lành mà bố mẹ lại khiến con gặp phiền phức như vậy.

Giờ bố mẹ đã ổn rồi, con mau trở về đi, nếu không cấp trêи sẽ trừ lương của con đấy”.Bố tôi cười ha ha: “Đúng đấy đúng đấy.

Dương Tử, tối nay ăn cơm xong con trở về đi, đừng vì bố mẹ mà bỏ bê công việc”.Tuy nói như vậy, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy sự lưu luyến không nỡ trong mắt họ.Tôi nói: “Được, tối nay chúng ta cùng ăn tối với nhau, tiện đây con cũng giới thiệu với bố mẹ mấy người bạn của con.

Lần này hai người được cứu, họ cũng đã giúp đỡ rất nhiều”.Chu Hỉ Tài cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bác trai bác gái ạ, lần này đều nhờ mọi người cùng đồng tâm hiệp lực cả”.Bố mẹ tôi đã lấy lời khai xong.

Tôi gọi Chu Hỉ Tài qua một bên, khẽ nói: “Không thể thả mấy người này đi, nhất định phải nắm bắt thời cơ, hỏi cho ra tin tức trong ngày hôm nay, đặc biệt là bằng chứng phạm tội của nhà họ Cung”.Chu Hỉ Tài do dự một lát rồi nói: “Đám người này rất kín miệng, cậu biết mà.

Nhưng chỉ trong ngày mai ngày kia thôi chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối”.Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Nếu để kéo dài tới ngày mai thì có thể sẽ xảy ra biến cố.

Hỉ Tử, hay là thế này nhé, nếu trong ngày hôm nay mà không hỏi ra được gì thì cậu chọn ra mấy người biết tin trong số bọn họ, tôi và đám Bansha chực ở bên ngoài, tranh thủ hỏi cho ra tin tức, thế thì các cậu sẽ không bị mắng”.Do lần trước tiến hành cưỡng chế tra hỏi ở Thịnh Hải nên tôi đã nghĩ ra một điều, đám Chu Hỉ Tài là cảnh sát nên tất nhiên khác với chúng tôi.

Chúng tôi đưa người đi thì có thể nói là xã hội đen báo thù, nhưng đám cậu ta thì khác, chỉ hơi sơ xảy một chút thôi là sẽ phải chịu muôn vàn chỉ trích.Lúc này Chu Hỉ Tài mới thở phào, gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi thẩm vấn đã, cậu đưa hai bác về đi.

Buổi tối lúc ăn cơm chúng tôi nhất định sẽ đến”.Tạm biệt Chu Hỉ Tài, tôi gọi điện cho đám Bansha, bảo họ địa chỉ nhà tôi rồi mới bắt một cái xe taxi đưa bố mẹ tôi về nhà.Đến ngoài cửa nhà thì lại thấy trước cửa nhà tôi chất đống bụi và lá rụng, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.

Tôi nói: “Bố, mẹ, hai người vào trước đi, lát nữa con sẽ dọn dẹp”.Bố mẹ tôi “ừ” một tiếng rồi mở cửa nhà ra thì thấy bụi xộc lên.

Bố mẹ tôi ho sặc sụa, tôi vội vàng kéo họ ra, quả nhiên trong nhà đầy bụi.Đợi đến khi bụi tản đi thì thấy trêи mặt đất, trêи bàn đã bám đầy bụi.

Tôi nói: “Hai người đã bao lâu không về nhà rồi?”Bố mẹ tôi nói: “Cũng có lâu lắm đâu mà”.Thấy họ không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm.

Nhưng khi tôi thấy lớp bụi bám trong nhà dày đặc, có lẽ đã phải ba năm ngày chưa về.Khi tôi dọn dẹp căn nhà xong thì đã tới giờ ăn cơm.

Bố mẹ tôi đi vào phòng bếp theo thói quen, mẹ tôi đeo tạp dề lên, bố tôi ra ngoài định đi mua thức ăn.Tôi vội vàng gọi bọn họ lại: “Bố, mẹ, hai người làm gì vậy? Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà.

Mấy ngày nay hai người đã mệt mỏi lắm rồi, nấu cơm làm gì nữa cho mệt, chúng ta ra ngoài ăn đi.

Hơn nữa nhà chúng ta hơi nhỏ, lát nữa còn có bạn con đến mà, không có đủ chỗ đâu”.Bố mẹ tôi còn đang định phản bác, thấy tôi nói vậy thì mới trừng tôi một cái: “Con xem con đi, bố mẹ đã già đâu, làm một bữa cơm thì có gì là không được, kiếm được tý tiền là chỉ chăm chăm ra ngoài tiêu hết thôi”.Tôi cười hì hì, không nói gì.

Tôi đưa bố mẹ ra ngoài, đi trêи con đường cái.Dọc đường có khá nhiều người nhìn tôi, đều rất vui vẻ tới hỏi thăm.

Tôi ứng đối với từng người một, tuy đã về Quế Lâm hai ngày nhưng tôi vẫn chưa hề lộ mặt trước mặt mọi người.Dọc đường có khá nhiều người quen tới hỏi chúng tôi đang định đi đâu làm gì.

Bố tôi chắp hai tay ra sau lưng, cười híp cả mắt: “Hôm nay con trai tôi về dẫn chúng tôi đi ăn cơm”.

Mẹ khe khẽ hỏi tôi: “Dương Tử, không phải là mẹ giục con đâu.

Con xem, con trai của Vương Nhị cách vách đã có thể chạy đi mua tương được rồi đấy, lúc nào con mới dẫn bạn gái về cho bố mẹ hả?”Bố tôi đang chắp tay với khuôn mặt rạng rỡ, nghe thấy vậy cũng đi chậm lại, giả vờ như không để ý đi đến bên cạnh tôi để nghe.Tôi cười khổ, nói: “Giờ con vẫn còn trẻ, không vội”.“Trẻ à, trẻ cái gì chứ? Cái gì mà không vội hả, giờ con còn không vội cơ à, đợi sau này vội thì đã muộn rồi”.Mẹ tôi lập tức đanh mặt, đột nhiên nói: “Cô gái lần trước trở về cùng con giờ thế nào rồi?”Nghe mẹ nhắc đến Bạch Vi, tôi thầm thở phào, nhưng tôi vẫn không nói rõ quan hệ của chúng tôi: “Mẹ, cô ấy là sếp cũ của con, lần trước cô ấy tới chỗ chúng ta cũng là trùng hợp thôi, không phải con đã giải thích với hai người rồi sao?”Mẹ tôi trừng tôi một cái: “Giờ còn không vội, sau này có gì tự chịu lấy”.Tôi sờ đầu không nói gì.

Lúc này, một cái ô tô dừng lại bên cạnh chúng tôi.

Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chu Hỉ Tài.

Chu Hỉ Tài cười nói: “Tôi còn đang nghĩ xem mọi người đi đâu rồi cơ, thì ra là ở đây.

Hai bác lên xe đi ạ.

Dương Tử, tới đây nào, cậu ngồi phía trước đi”.Lên xe không được bao lâu thì chúng tôi thấy một nhà hàng quen thuộc.

Ngày xưa lúc mới lên cấp hai tôi và Chu Hỉ Tài rất mong chờ có thể tới đây ăn cơm, vì ở đây rất ngon, giá cũng không đắt, nhưng chỗ này thường xuyên kín chỗ, vì thế nơi này chính là thánh địa mà chúng tôi mong ước đã lâu.Không ngờ đã mười mấy năm trôi qua rồi thế mà nó vẫn mở cửa.

Tôi nói: “Ở đây đi”.Chu Hỉ Tài cũng khá kinh ngạc, nói: “Nhà hàng này vẫn còn mở cơ à? Nhưng không biết có đổi chủ không”.Xuống xe rồi chúng tôi hỏi thăm, quả nhiên là chưa đổi chủ, vẫn giống như năm đó.

Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời cấp hai tôi đến đây ăn đúng một lần, đó là khi một người bạn trong lớp khá giàu có tổ chức sinh nhật nên mời mọi người đến ăn.Chúng tôi ngồi xuống.

Chu Hỉ Tài hỏi: “Mấy người Bansha đâu?”Tôi vừa định trả lời thì đã có tiếng phanh xe và mấy giọng Xiêng La: “Chúng tôi đến rồi đây”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio