Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

chương 46: nợ tình cảm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bansha đứng ngoài cửa, một nhóm người đi theo sau ông ta.

Sau khi mở cửa ra, Bansha không nói gì, ông ta nhìn tôi bằng gương mặt không cảm xúc, rồi quan sát Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính vài lần.

“Bansha, cuối cùng thì ông cũng đến rồi.

” Tôi ngả lưng vào ghế, bình tĩnh nói.

Bansha chậm rãi đi vào phòng riêng, đám người mà ông ta dẫn tới từng người tiến vào phòng, có khoảng chừng hai, ba mươi thằng, may mà phòng này đủ to nên không quá chen chúc.

La Nhất Chính và ba tên thuộc hạ của Đỗ Minh Cường đứng dậy, bước tới đứng yên sau lưng tôi và Đỗ Minh Cường.

Bansha kéo một chiếc ghế, tự ngồi xuống, nhìn Đỗ Minh Cường từ trêи xuống dưới rồi hỏi: “Dương, đây là ai vậy?”“Bạn tôi.

”“Nghe nói lái Mercedes Benz tới đây hả? Có phải giàu lắm không?”“Liên quan gì đến ông đâu.

”Bansha đột nhiên đổi sắc, ông ta nở nụ cười nham hiểm: “Tất nhiên là liên quan chứ, các cậu đập phá địa bàn của tôi, đánh bị thương người của tôi, tôi phải xem xem các cậu có đủ tiền đền bù không chứ.

”Nghe đến đây, Đỗ Minh Cường không kiềm được mà lắc đầu bật cười, sau đó cầm điện thoại lên ấn vài cái.

Tôi liếc mắt thấy ông ta đang gửi tin nhắn, bên trêи có địa chỉ của nhà hàng này.

Boss Nữ Hoàn MỹBansha không trả lời, ông ta nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.

“Ông nói cảnh sát dùng nhục hình với ông, vậy ông khoe vết thương ra xem nào, nếu không…”“Nếu không thì sao?” Bansha đột nhiên trở mặt, tỏ ra chế giễu và khinh thường: “Dương, cậu thông minh lắm, quả thật tôi đã nhận một món tiền từ Cung Chính Văn, cậu ta còn bảo cùng lắm chỉ để tôi ngồi tù một năm thôi, tôi hết cách, đành với đồng ý với cậu ta.

Nhưng cho dù tôi thật sự hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được tôi nào? Định đánh tôi à? Hay là định giết tôi luôn?”Nói đến đây, vẻ mặt Bansha đột nhiên trở nên dữ dằn: “Còn chúng mày đi đập phá địa bàn của tao, đánh bị thương người của tao, món nợ này tao phải tính cho rõ ràng, mười triệu, đưa tao mười triệu Baht, tao sẽ tha cho chúng mày, nếu không, tao thiến cái cần tăng dân số của chúng mày cho chó ăn.

”Bansha vừa dứt lời, mười mấy thằng đàn em phía sau đã bao quanh chiếc bàn, đồng thời, mấy thằng cha người Xiêng La cầm đầu rút từ thắt lưng ra một thứ đen sì, nhắm vào chúng tôi.

Súng, chúng mang theo súng tới đây.

Cùng lúc đó, ba thằng đàn em của Đỗ Minh Cường cũng nhắm khẩu súng đen thui vào phía chúng.

Xiêng La là quốc gia hợp pháp hóa súng đạn, nghe nói có khoảng vài triệu người lấy được giấy chứng nhận sử dụng súng, nhưng không thể mang ra đường một cách tùy tiện, nếu bị phát hiện sẽ ăn cơm nhà nước.

Đám người của Bansha chắc chắn có không ít súng, lần trước chúng bao vây tôi nhưng không mang theo, chắc vì cảm thấy một mình tôi thì không cần làm lớn chuyện như vậy.

Lần này thì khác, ông ta biết tôi dẫn theo vài người, cho nên mới dùng đến thứ ấy.

Còn về phía Đỗ Minh Cường, ông ta làm cái nghề này, mang theo súng cũng là chuyện rất bình thường.

Đôi bên đối đầu bằng vũ khí nóng, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực độ.

Nói thật lòng, tôi rất hồi hộp, nói không sợ là nói dối.

Dù gì tôi cũng chưa từng đối diện với tình huống súng đạn thật như vậy, càng chưa từng cầm súng chĩa vào ai.

Thứ này không phải đồ chơi, nếu đối phương có ai đó quá liều hoặc quá nóng nảy, đột nhiên bóp cò, chỗ này sẽ có rất nhiều người chết.

Rất có khả năng tôi, Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính đều chết ở đây, bởi vì phe chúng tôi chỉ có vẻn vẹn ba khẩu súng, bên phía Bansha phải có trêи năm khẩu.

May mà người của Bansha không ngu đến mức bóp cò luôn, nhưng chúng cũng rất căng thẳng, tôi chỉ sợ không cẩn thận sẽ xảy ra tranh chấp.

Tôi thấy Bansha cũng sợ, nhưng ông ta vẫn cố trấn tĩnh rồi nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hung dữ, gằn giọng nói: “Lập tức bảo người của mày bỏ súng xuống, nếu không chúng mày sẽ thành cái sàng ngay.

”“Cất hết súng đi.

” Đỗ Minh Cường điềm tĩnh phất phất tay.

Ba người kia gần như không cần nghĩ ngợi gì đã thu súng về.

“Cứ yên tâm đi, đợi người của tôi đến, ông ta sẽ không huênh hoang nổi đâu.

” Đỗ Minh Cường khẽ nói với tôi bằng tiếng Hoa Hạ.

“Ừm, lại nợ anh một lần rồi.

”“Vậy qua làm ăn với anh đi, trả nợ tình cảm.

”Tôi cảm thấy nghẹn lời, đến lúc này rồi mà ông ta vẫn không quên lôi kéo tôi vào hội với ông ta.

“Đừng có nói tiếng chim tiếng chuột trước mặt tao.

” Bansha lạnh lùng ngắt lời chúng tôi, ông ta cười khinh bỉ: “Mày tưởng rằng mày kiếm vài thằng nữa đến đây là đối phó được với tao à? Hừ, chỉ đưa thêm tiền cho tao thôi, mấy con lợn Hoa Hạ vừa béo vừa ngu ạ.

”Nghe đến câu cuối cùng của ông ta, tôi với Đỗ Minh Cường đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra được vẻ rục rịch trong ánh mắt của đối phương.

La Nhất Chính im như thóc từ nãy đến giờ đột nhiên chen vào: “Anh Dương, anh Cường, có phải con chó này đang mắng chúng mình không? Em không hiểu nó đang líu lo hót cái gì, nhưng câu phía sau hình như quen lắm, chắc là vậy rồi, có cần liều mạng với nó không các anh.

”Tôi thấy cạn lời: “Cậu đừng lộn xộn, súng đạn không phải đồ chơi đâu, đợi lát nữa người của anh Cường đến rồi tính tiếp.

”“Dạ.

”“Tao đã bảo đừng có nói tiếng chim chuột trước mặt tao cơ mà.

” Bansha đột nhiên đập bàn, sau đó đứng dậy đi tới sau lưng tôi, túm tóc tôi giật ngược ra sau.

Da đầu của tôi đau đớn, nhưng vẫn phải hô lên: “A Chính đừng làm bậy.

”Mấy khẩu súng của đám thuộc hạ Bansha cũng dí về phía trước thêm một chút.

Bansha túm tóc ấn đầu tôi lên lưng ghế, lấy ra một dao nhíp đè lên động mạch cổ của tôi, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhãi, lợn Hoa Hạ, dám đối đầu với ông mày, còn dám uy hϊế͙p͙ ông mày, tối hôm đấy nếu không vì mày chạy nhanh thì ông đã cắt của quý của mày ném cho chó ăn rồi.

”“Tối hôm đó coi như tha cho mày, thế mà mày còn dám dẫn người đi phá địa bàn của tao, đánh người của tao! Bây giờ nhanh chóng gọi điện mang mười triệu Baht tới đây, nếu không tao sẽ cho chúng mày chết hết ở chỗ này.

”Tôi không giãy giụa, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Có thể cảm nhận được rằng con dao tì trêи cổ rất bén, dường như đã cứa vào da tôi rồi.

Đỗ Minh Cường ở bên cạnh mỉm cười rất thản nhiên: “Ông Bansha, trước hết đừng kϊƈɦ động, tôi sẽ gọi điện thoại sai người mang tiền qua đây ngay.

”“Hừ, coi như mày biết điều.

”Đỗ Minh Cường cầm điện thoại lên, đang định ấn gọi đi thì cửa phòng bị gõ hai cái rồi mở ra.

Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi, thân hình hơi phì nhiêu một chút, bên dưới mũi là một hàng ria rậm rạp, nhưng ngũ quan không giống người Đông Nam Á mà lại hơi giống người Hoa Hạ.

Cửa mở ra, nhìn thấy tình hình bên trong phòng, người đàn ông kia nhíu mày, chậm rãi bước vào trong, đi theo sau là hai anh chàng người Xiêng La đô con.

Hiển nhiên, đây mới là côn đồ tai to mặt lớn thật sự, bởi vì khí thế của ông ấy không phải hạng phèn phèn như Bansha có thể sánh kịp được.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia dẫn người vào phòng, thuộc hạ của Bansha vô thức chuyển mục tiêu, chĩa họng súng về phía ông ta.

Nhưng mặt mũi Bansha thì biến sắc.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio