Nữ Giáo

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay ba mẹ của Cận Dịch Khẳng về nước, nên chắc cậu đang ở nhà "bồi đắp" tình cảm gia đình khó có thể thoát thân sớm được. Sau khi Long Thất gọi tới, cậu đến muộn hơn với thời gian hẹn ban đầu nửa tiếng.

Bên ngoài mưa nhỏ vẫn kéo dài. Long Thất ôm lấy cánh tay nhìn ra cửa sổ. Cận Dịch Khẳng đi vào, đặt thẻ phòng lên bàn trà rồi nhặt ba quả nho trên đĩa hoa quả. Cô nhìn bóng cậu phản chiếu qua cửa kính.

Cậu ăn một quả nho rồi hỏi: "Có chuyện gì?"

Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Long Thất vẫy tay kêu cậu đi tới.

Cận Dịch Khẳng đi đến cạnh cô, hai người đối mặt. Hai quả nho ở trong lòng bàn tay đảo qua đảo lại giống như hai viên bi ngọc.

Bên ngoài mưa bụi tí tách gõ lên cửa sổ, ánh sáng mơ hồ.

Cô mở lời: "Tôi mang thai rồi."

Lúc nói Long Thất vẫn ôm lấy cánh tay nhìn Cận Dịch Khẳng. Cậu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy thế mới quay đầu nhìn cô.

Long Thất nói tiếp: "Của cậu."

Lúc đầu Cận Dịch Khẳng chẳng có chút biểu tình nào cả. Sau khi nuốt xuống quả nho thứ hai thì bỏ một tay vào trong túi quần, nói: "Làm sao có thể?"

Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô hiểu ý của cậu, trả lời: "Cậu nghĩ mỗi lần cậu đều đeo à?"

"Không phải là cậu biết rõ nhất sao? Làm sao tôi có thể vì chính mình sướng mà để con gái uống thuốc được. Chuyện đấy tôi sẽ không làm."

Cậu bình tĩnh hỏi: "Thử bằng cái gì?"

Long Thất không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: "Cận Dịch Khẳng cậu còn nhớ hai tháng trước cậu lừa tôi tới ngoại thành mấy ngày không?"

"Nhớ." Cậu bổ sung: "Đã nói rồi, đó không phải là lừa, là tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu."

"Tối hôm đó tôi vừa chụp xong ảnh tạp chí, đồ trang sức còn chưa kịp tháo đã bị cậu lôi lên xe đưa đi. Cậu nói muốn chở tôi về nhà, kết quả là một đường chạy tới thành phố khác. Hôm đó sau khi biết không thể trở về ngay được tôi liền ở trong phòng đập đồ. Sau đó cậu ra ngoài."

Cận Dịch Khẳng gật đầu.

"Còn nhớ cậu ra ngoài làm gì không?"

"Có người hẹn tôi đi chơi điện tử."

"Không chỉ có chơi điện tử mà cậu còn uống rượu."

Cậu vừa nghe vừa ném quả nho thứ ba vào miệng.

Long Thất nói: "Sau đó bạn cậu đưa cậu về phòng. Còn nhớ đêm đó cậu đã làm gì hay không?"

Cận Dịch Khẳng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn vào mắt cô.

"Còn nhớ sáng ngày hôm sau phần lưng và đùi của tôi đều bị bầm tím hay không?"

Cậu đáp: "Cậu nói là bị ngã trong nhà tắm."

"Vậy thì giờ cậu nghĩ kĩ lại đi."

Hai người đối diện với nhau. Tiếng mưa lộp bộp va đập trên cửa kính, ánh sáng mỏng manh hắt lên tấm thảm cũng hắt lên cánh tay của Cận Dịch Khẳng.

Cậu trầm mặc một phút, sau đó như là nhớ lại cái gì, nói: "Đêm đó."

Long Thất gật đầu.

Biểu tình của Cận Dịch Khẳng lúc này mới phát sinh chút biến hoá. Cậu híp mắt hơi cúi đầu, một lần nữa xác nhận với cô: "Tôi không đeo?"

"Cậu không có đeo. Tôi cũng không uống thuốc. Bởi vì tôi ngủ đến ngày thứ ba mới tỉnh."

"Tối ngày hôm đó tôi….."

"Làm hơn hai lần." Long Thất dứt khoát trả lời một lần.

Chuyện tới mức này, Cận Dịch Khẳng chỉ biết nhìn cô, nhìn rất lâu. Long Thất cũng ngước mắt nhìn cậu. Lúc cô đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp thì————

Điện thoại của cậu đổ chuông.

Long Thất không nói nữa để cậu nghe máy. Cận Dịch Khẳng đang bị chuyện khác làm cho phân tâm nên người trong điện thoại nói gì cũng không để ý. Chắc là người nhà hoặc là Bạch Ngải Đình gọi đến nhưng từ mấy lời qua loa cũng chẳng đoán ra được là ai. Cậu nói vài câu liền cúp máy, sau đó lại đem lực chú ý trở lại người cô. Long Thất sắp xếp lại suy nghĩ rồi hỏi: "Tính sao bây giờ?"

Cận Dịch Khẳng không lập tức trả lời. Cô chủ động bổ sung: "Tất nhiên là không thể sinh. Dựa vào điều kiện hiện giờ của chúng ta lẫn những thứ khác mà nói đều không thực tế. Hơn nữa, chắc chắn cậu cũng không…."

"Tôi muốn." Cậu cắt lời.

Mặc dù vẫn chưa định hình được lối suy nghĩ của bản thân nhưng thái độ thì phải rõ ràng: "Cậu đừng có tự mình quyết định. Tôi muốn."

Lời tiếp theo chuẩn bị thốt ra bị cậu chặn ngang. Hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Vài giây sau Long Thất lại mở miệng: "Cận Dịch Khẳng, cậu biết rõ. Chuyện này mà để gia đình cậu biết thì cậu chết chắc rồi. Ở trường học cũng thế….."

"Tất nhiên là tôi biết." Cậu hiểu rất rõ những điều này. Cậu trưởng thành hơn so với cô, cũng thông minh hơn cô nhiều. Cận Dịch Khẳng cũng đang suy xét về tình hình trong nhà, nghĩ đến phản ứng của nhà trường. Lúc vừa rồi có chút trở tay không kịp nhưng bây giờ đầu óc bắt đầu linh hoạt lại rồi, chẳng qua là hướng suy nghĩ hoàn toàn ngược lại với Long Thất, còn ra hiệu với cô: "Cậu ngồi xuống trước đi. Đừng nói gì cả."

"Cậu đừng có nhất thời xúc động, tôi không bắt cậu chịu trách nhiệm. Tôi chỉ đang bàn bạc với cậu cách xử lý, chứ không phải là cùng cậu thảo luận chuyện tương lai."

"Cậu ngồi xuống trước đi. Đừng nói gì cả."

"Này Cận Dịch Khẳng." Giọng nói Long Thất bỗng chốc tăng lớn, nghiêm túc nói: "Đây không phải là chuyện của một mình cậu đâu. Cậu đang nghĩ cái quái gì thế? Tôi dù có trưởng thành sớm đi chăng nữa thì vẫn chỉ là học sinh cấp ba mà thôi, không thể sinh con được. Hơn nữa nhà cậu mà biết nhất định sẽ loạn hết cả lên đấy."

"Cậu bình tĩnh một chút." Cận Dịch Khẳng vẫn kiên trì, vỗ vai cô để cô ngồi xuống ghế: "Để tôi suy nghĩ một lát."

"Tôi không để cậu suy nghĩ." Long Thất hất tay cậu ra: "Bệnh viện tôi sẽ chọn. Tuần sau nếu được nghỉ ngày nào thì sẽ đi kiểm tra. Lúc kiểm tra cậu không cần phải đến, nhưng ngày làm phẫu thuật cậu nhất định phải đi cùng tôi. Tôi không thể ứng phó một mình được."

"Cậu có nghe tôi nói gì không?"

"Cậu phải nghe lời tôi!"

Cận Dịch Khẳng chuẩn bị nổi nóng thì bị cô chặn họng. Cô nóng nảy phát tiết: "Cậu có biết đứa bé mà sinh ra sẽ biến thành cái dạng gì hay không?"

Cô tự chỉ vào mình: "Như tôi đây này!"

Long Thất như vậy, Cận Dịch Khẳng cũng không lên tiếng nữa. Cô nói: "Lúc mẹ tôi đẻ tôi ra mới có mười bảy tuổi. Ba tôi là người Đức. Tôi chưa từng gặp ông ấy. Bởi vì tôi chỉ là sản phẩm tình một đêm của họ! Ông ấy không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi cũng không biết ông ấy trông như thế nào. Đến tên của ông ấy tôi cũng không biết!"

"Thất."

"Lúc mẹ sinh tôi ra rất có chí khí. Nhưng kết quả thì sao? Chưa đến năm năm đã không thể chịu nổi mà gả cho người khác. Lúc tôi tám tuổi bà ấy đẻ một cặp song sinh. Cả một nhà bọn họ sống rất hạnh phúc cậu có biết không? Chính là kiểu hạnh phúc gia đình viên mãn giống như nhà cậu và Bạch Ngải Đình đó! Cho nên tôi luôn suy nghĩ tại sao năm đó bà ấy lại đẻ tôi ra!"

Lúc Long Thất xúc động vẫn luôn không muốn Cận Dịch Khẳng đến gần. Phải đến khi cậu dùng sức mới ôm được cô vào lòng. Nhưng cảm xúc của Long Thất đang rất rối loạn, ngay lập tức đẩy mạnh cậu ra mắng: "Có bản lĩnh sao hôm đó cậu không nhịn đi! Đừng có thuê phòng, đừng có uống rượu! Đừng có vừa trở về phòng là nghĩ đến chuyện đó! Lúc tôi nói không muốn cậu có nghe thấy không? Cậu có thể cưới tôi chắc?"

Cận Dịch Khẳng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, bị cô mắng chửi liên tục năm sáu phút liền. Tận đến khi tâm tình cô dần dần ổn định, thân ảnh của hai người mới yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng Long Thất thở hắt ra một hơi.

Cô nói: "Tôi chỉ có thể cho cậu một tuần suy nghĩ."

……

"Tóm lại thái độ của tôi chính là như vậy. Một tuần này cũng chỉ là thời gian cho cậu hoà hoãn mà thôi. Tôi sẽ không thay đổi chủ ý đâu."

Cận Dịch Khẳng nặng nề hít thở, không nói gì, chỉ dùng tay vỗ về cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio