Ngay đêm hôm đó, Long Thất gửi hồ sơ lý lịch và ảnh chụp của Lâm Hội đến hòm thư của lão Bình. Trong lúc chờ đợi hồi âm thì cùng Cận Dịch Khẳng gọi video.
Mấy tuần trước không biết cậu đang bận việc gì, vô cùng khó gặp mặt, hai người cũng không gọi nhau được mấy cuộc điện thoại, lần này rốt cuộc cũng có thời gian rồi. Máy vừa kết nối thì đã trông thấy cậu ngồi trong thư phòng, góc camera chiếu từ trên bàn học xuống, Cận Dịch Khẳng đang ngồi trước bàn, hai chân bắt chéo, laptop đặt trên đùi, mắt nhìn màn hình điện thoại, tay thi thoảng lại hướng về bàn phím gõ vài cái, xem chừng có vẻ rất bận rộn.
“Trông vội nhỉ?”
“Trước giờ phải nộp bài tập.”
“Chà, ngài không phải là học sinh ưu tú toàn diện sao? Cuộc sống của ngài còn tồn tại ba chữ “làm bài tập” cơ à.”
“Không phải là của anh.”
Chỉ một câu này, cô đã biết cậu đang làm bài tập giúp ai. Cận Dịch Khẳng còn bổ sung thêm một câu: “Lúc trước anh giúp người ta làm bài tập còn ít sao?”
Lúc trước quả thật là cậu làm bài tập cho cô rất nhiều lần. Đúng là làm khó nhau rồi, rõ ràng là một bộ não thông minh nhanh nhạy như vậy, thế mà còn phải cố tình làm sai % để tránh bị giáo viên phát hiện.
“Anh xem MV mới của em rồi.” Cậu lại nói.
“Ừm.” Long Thất đáp, trên tay cô đang gọt một quả táo, gọt xong thì cắt bỏ hột, sau đó chia thành bốn miếng nhỏ, một miếng cho vào miệng, ba miếng còn lại đặt vào hộp bảo quản, cho vào tủ lạnh để dành ngày mai ăn.
“Khá đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Em trông có vẻ không nhớ anh lắm.”
“Anh cũng trông có vẻ không quá nhớ em.”
Cận Dịch Khẳng cười cười. Long Thất đúng lúc nhìn thấy. Mỗi lần cậu cười lên đều đặc biệt mê người, thực sự là đặc biệt đặc biệt mê người, có chút tà khí cũng có chút không để tâm, như một bản thể kết hợp giữa satan và thượng đế, có thể khiến người ta chết, cũng có thể khiến người ta sống. Một cái tích tắc này suýt chút nữa đã dập đi ngọn lửa đang chuẩn bị nhen nhóm trong đáy lòng cô. Long Thất dời tầm mắt đi nhưng cố tình vào lúc này Cận Dịch Khẳng lại kéo điện thoại gần hơn. Ở trước ống kính, cậu chậm rì rì xoay bút, cũng xuyên qua một cái màn hình nhìn cô.
“Cái bộ dạng này của em, trông như kiểu đang yêu đương vụng trộm thì bị anh bắt ngay tại trận ấy.”
“Vậy sao.” Cô đáp, lại cắt một miếng lê, cho vào trong miệng nhai, “Anh xem MV rồi vậy chắc cũng thấy Giản Nghi Trăn. Lần trước hai chúng ta tới khách sạn bị người của cô ta chụp được. May là trong ảnh không nhìn thấy mặt anh, bằng không để cô ta nhận ra được thì lại chạy đến chỗ bố anh mách lẻo. Đến lúc đó xem anh giải quyết thế nào.”
“Em vẫn là đơn giản, Thất,” Cậu nói, “Thứ nhất, cô ta muốn câu bố anh, nhưng bố anh không ưng cô ta. Trước khi cô ta kịp thả mồi thì đã bị mẹ anh diệt rồi. Bằng không năm nay cô ta bị giới truyền thông trù dập như vậy chẳng lẽ là do phạm phải mệnh tuổi sao? Tuy rằng mẹ anh bây giờ xem như là im hơi lặng tiếng nhưng trước lúc bà ấy lấy chồng sinh con thì đã là nữ ma đầu trong giới truyền thông rồi. Thứ hai, cho dù cô ta có thể liên hệ với bố anh, bố anh cũng sẽ không mang việc này lên mặt bàn để nói, thay vì tốn tâm tư đi thu thập anh, ông ấy lại càng lười đi giải thích ngọn nguồn của sự việc. Thứ ba, cho dù Giản Nghi Trăn thực sự nhận ra anh thì cô ta sẽ không đến đối phó với em. Thất, cô ta sẽ đến nịnh bợ em.”
Lúc này, bên chỗ Cận Dịch Khẳng đột nhiên vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ loảng xoảng, là từ bên ngoài thư phòng truyền đến, có lẽ là đồ vật gì đó bị vỡ, vì lời cậu nói mà dán lên một cái phù chú cấm ngôn. Long Thất nhìn vào màn hình nhưng Cận Dịch Khẳng lại vô cùng bình tĩnh, làm như thể chẳng nghe thấy gì cả.
“Tiếng gì vậy?”
“Không biết, anh nói với em việc này,” Cậu chuyển chủ đề, ngồi ngay ngắn lại trên ghế, “Mấy tháng nữa có một cuộc trao đổi giữa trường anh và khoa vật lý của một trường đại học trong nước, là trường nào hiện còn chưa rõ. Đến lúc đó sẽ gửi một số học sinh qua đó trao đổi vài tuần, cơ hội này khá tốt, anh muốn tranh thủ, cho nên mấy ngày sắp tới gia của em sẽ rất bận.”
Cô gật đầu.
Cậu lại nói tiếp: “Anh muốn gặp em.”
Cô nhìn về phía màn hình.
Trong màn hình, Cận Dịch Khẳng cũng đang nhìn cô.
“Thất, những việc anh làm bây giờ, mục đích cuối cùng chính là tạo bước đệm cho tương lai sau này có thể ở bên em. Anh đối với em rất nghiêm túc.”
“Được,“ cô đáp, “Em cũng nói với anh việc này.”
“Nói.”
Long Thất đang chuẩn bị nói.
Nhưng vừa tính mở miệng thì cổ họng lại khô khốc, Cận Dịch Khẳng nhìn cô. Hai giây sau, cô sửa miệng: “Cũng không có gì, chỉ là gần đây muốn xác nhận một việc, có chút căng thẳng.”
Cận Dịch Khẳng không ngắt lời cô.
Một lúc sau, Long Thất không nói tiếp, ý là đề tài này đến đây là hết rồi, cậu mới nói: “Nắm bắt đúng lúc là được.”
Lúc này, bên cậu lại truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc, so với tiếng vừa rồi lại càng vang hơn, Cận Dịch Khẳng vẫn thờ ơ. Long Thất nói: “Anh vẫn là nên đi xem đi, lỡ như xảy ra chuyện gì.”
Cậu rõ ràng là không muốn động đậy, Long Thất giục: “Nhanh lên.”
Lúc này cậu mới đứng dậy, video call vẫn mở, cô thấy cậu bước ra khỏi thư phòng.
Sau đó, Cận Dịch Khẳng không quay lại nữa.
Long Thất đợi phút, cậu vẫn không quay trở lại thư phòng, cô cũng không còn kiên nhẫn để chờ nữa liền trực tiếp tắt đi, nhắn một tin cho cậu. Năm phút sau, Cận Dịch Khẳng mới trả lời tin nhắn: Không có việc gì, bên em cũng khuya rồi, ngủ đi.
Cô nhắn một tin chúc ngủ ngon.
Cậu cũng chúc cô ngủ ngon.
Vừa chuẩn bị khoá màn hình thì trên màn hình lại hiển thị thông báo, lão Bình trả lời mail của cô. Long Thất bấm vào xem, bên trong có một hàng chữ: Tư chất khá tốt nhưng không nổi bật, cần có người dẫn dắt.
Phía sau còn có một dòng “chú ý”: Đã hơn giờ rồi, mau đi ngủ đi, chuyện cô dẫn Ban Vệ đi hộp đêm ngày mai tôi sẽ tìm cô tính sổ.
Long Thất gọi lại cho lão Bình, lão Bình vừa bắt máy, cô liền nói: “Cái hạng mục chụp ảnh chân dung của tôi không phải là có vài chủ đề đang thiếu mẫu nữ sao, không cần chọn từ nơi khác nữa, chọn cô ta đi.”
Lão Bình hình như vẫn còn đang bận hoạt động, nhưng hắn nắm bắt ý rất chuẩn, đáp: “Cô muốn dẫn cô ta? Hai người có mối quan hệ như thế nào?”
“Cô gái này khá khiêm tốn, chú suy nghĩ thêm đi.”
“Này không phải là cứ khiêm tốn là xong”, hắn nói, “Nhân khí của cô đang cao, đám tiểu hoa muốn hợp tác cọ nhiệt xào CP với cô đâu có thiếu. Tôi vừa tiếp điện thoại của một người đại diện khác, hắn muốn giới thiệu nghệ sĩ nhà mình. Cô gái này tôi vừa cho người điều tra qua rồi, cũng lên mấy lần tạp chí, là một model nhỏ, người cũng xinh đẹp nhưng không có nhân khí, xã giao trong vòng cũng là “ai nổi thì theo người đấy”, rốt cuộc cô nhìn trúng cô ta ở điểm nào?”
“Chú cũng thừa nhận cô ta xinh đẹp.” Cô dựa người vào kệ bếp, cầm một quả nho từ trong đĩa trái cây, bỏ cuống bên trên đi.
“Tôi thừa nhận thì thừa nhận, nhưng để chọn cô ta thì lại là một chuyện khác.”
“Được rồi, ngày mai tôi dẫn cô ta đến gặp chú, chú gặp người thật rồi hãy quyết định.”
Nói đến ngày mai, lão Bình lập tức nổi nóng: “Chuyện cô cùng Ban Vệ tới hộp đêm là thế nào? Cô có biết hai người các cô bây giờ đã lọt top hot search rồi không? Cô vừa mới thành niên thôi, vị trí vẫn còn chưa ổn định. Vừa vào đại học đã đi bar đi pub, cô muốn đám khán giả truyền thống suy nghĩ như thế nào đây. Mệt chết tôi rồi.”
“Thêm vài lần nữa là họ quen thôi.” Quả nho vừa cắn được một nửa thì chua lè, Long Thất quăng luôn vào thùng rác rồi rút mấy tờ khăn giấy.
“Hách Soái đang bận viết bài thanh minh cho cô đây này. Cậu ta và tôi chắc kiếp trước mắc nợ cô.”
“Vậy chuyện ngày mai cứ quyết định vậy đi.”
“Ngày mai tôi bận, chỉ rảnh từ h đến h tối, cô kêu cô ta tranh thủ một chút, muộn hơn thì sẽ không có lần sau đâu.”
Ném khăn giấy vào trong thùng rác, cất dao và thớt đi, Long Thất đáp: “Ngày mai tôi đi đón cô ta rồi tự mình đưa đến chỗ chú.”
Cúp điện thoại xong, bước ra khỏi bếp, một tay tắt đèn, tay còn lại mở Wechat, cô tìm tài khoản của Hách Soái, gửi một bao lì xì lớn cho hắn.
Thứ sáu, gần bốn năm giờ, trước cổng trường đại học, sinh viên mang theo hành lý trở về nhà nhiều hơn so với ngày thường. Long Thất ngồi trong xe, trên chân đặt một quyển kịch bản mới, đầu gối đụng vào lưng ghế phía trước, trong miệng ngậm kẹo cao su ít đường. Cô lật từng trang kịch bản, cắn một miệng kẹo, chậm rãi nhai. Tài xế ngồi ở ghế lái đọc báo, cứ phút lại thông báo thời gian cho cô một lần, nếu như có tin nhắn đến, hắn cũng xem rồi đọc cho cô nghe.
Cô vừa kết thúc một buổi fansign từ chỗ Ban Vệ, đã đến đây từ mười phút trước.
Học sinh đi ngang qua đều vô thức nhìn về phía cửa xe, có lẽ là thấy gì đó nhưng lại không dám khẳng định, chỉ xì xầm vài câu với mấy người xung quanh, sau đó tiếp tục đi qua.
Đại học Trung Dục là đại học tổng hợp có tiếng cả nước, trường học hướng Đông Nam, diện tích rất lớn, tổng cộng có sáu cửa. Xe của Long Thất dừng ở trước cửa phía Tây, gần với khoa Lý và học viện nghệ thuật. Chính vì thế, phong cách của những sinh viên bước ra từ cánh cổng này giống như hai cực trái dấu với nhau, hoặc là những đôi nam nữ khoa Lý với áo kẻ ca rô mang kính cận, hoặc là những tiểu văn thanh() với phong cách vô cùng nổi bật. Ba đại trạch nam học bá từng dạy kèm cho Long Thất cũng là học trưởng của ngôi trường này, bây giờ họ đã trở thành cấp bậc nguyên lão trong hậu viện của Long Thất, lúc nào cũng hối lộ Hách Soái để hắn tiết lộ lịch trình mới nhất của cô. Lần này cô đến Trung Dục không nói cho Hách Soái biết, miễn cho đến lúc đó lại gặp phiền phức.
()tiểu văn thanh: chỉ những người trẻ tuổi yêu thích văn hoá nghệ thuật.
Lúc tài xế thông báo đã h, cô đóng quyển kịch bản lại, kéo tai nghe xuống, ăn nốt thanh kẹo cuối cùng, từ trong hộp đựng thực phẩm cá nhân lấy ra một miếng dưa leo cho vào miệng, sau đó mặc áo khoác, đội mũ lên, cầm theo túi xách, vừa mở cửa xuống xe vừa dặn tài xế: ” phút sau tôi quay lại.”
Cửa rầm một tiếng đóng lại, bên ngoài gió có chút lớn, vạt áo và tóc thuận theo hướng gió bay lên, cô đi về phía cổng trường. Đám sinh viên đứng ở gần xe bảo mẫu đều quay đầu ghé mắt nhìn cô.
Long Thất đi đến lầu dưới lớp học mới nhận được tin nhắn trả lời từ Lâm Hội: Thật ngại quá, Thất. Giáo viên điểm danh cuối giờ nên phải hết tiết mới ra ngoài được ~
Không quá ba giây sau, lại gửi đến một tin nhắn: Cậu đến chưa? Nếu cậu đến rồi mình sẽ ra ngay.
Cô không trả lời lại.
Bước chân vào tòa giảng đường, đi lên cầu thang, một đường đến lớp học trước đó Lâm Hội đã nhắc tới, cả dãy hành lang không có một bóng người, xa xa truyền đến tiếng giảng bài trong lớp. Long Thất dựa vào bức tường bên ngoài nghe tiếng giảng bài bên trong, tai nghe ở giữa hai kẽ tay khẽ đung đưa, cô yên lặng đứng đó đợi.
Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, vang vọng khắp cả dãy hành lang.
Cửa sau lớp học mở ra, sinh viên khoác cặp nối đuôi nhau ra về, tiếng bước chân cùng với tiếng ồn ào trong nháy mắt lấp đầy cả hành lang, từ xa truyền vào trong màng nhĩ. Long Thất đang cất dây tai nghe, học sinh vừa đi vừa nói chuyện với nhau, lúc đi ngang qua cô thì thầm thì to nhỏ với người bên cạnh. Long Thất thờ ơ mà chuyên chú, cho đến tận khi có một người bước vội ra khỏi lớp, chạy bước nhỏ đến chỗ cô, hô hấp có chút rối loạn kèm theo một ít khẩn trương và hưng phấn: “Thất!”
Cô đem dây tai nghe nhét vào túi, nhìn Lâm Hội, chân phải đang chống trên tường cũng thu lại. Long Thất đi về phía trước đồng thời nghiêng trán ra hiệu cho Lâm Hội, Lâm Hội lập tức bám sát theo cô.
“Ăn gì chưa?”
“Ăn tối sao? Còn chưa.”
“Vậy lát nữa dẫn cậu đi ăn, chắc là cậu không giảm béo chứ.”
“Haha, không có.”
Lâm Hội cười rạng rỡ. Kính trên cửa sổ phản chiếu ánh sáng, tràn ngập khắp nơi. Hai người đều cao ráo, bước đi trong ánh sáng, áo thun đen của Long Thất, màu son mâm sôi của Lâm Hội, sự cao lãnh của Long Thất, sự vô tư hoạt bát của Lâm Hội, giá trị nhan sắc đều cao, tụ lại một chỗ càng tăng lực sát thương.
Dòng người ồ ạt trước cửa lớp, Đổng Tây là một trong năm người cuối cùng bước ra. Giảng viên đang trò chuyện với cô, mấy nữ sinh vốn đang ở phía sau cũng vội vã vượt qua người Đổng Tây suýt chút nữa đụng phải vai cô. Đổng Tây theo bản năng đưa mắt nhìn về phía đám đông đang kích động chỉ trỏ.
“Là Long Thất đúng không? Người nói chuyện với Lâm Hội là Long Thất sao?”
"Trời ạ, Lâm Hội quen biết với Long Thất.”
“Dự án vẽ tường của các em khi nào mới có thể hoàn thành?”
Lực chú ý bởi vì câu hỏi của giảng viên mà thu trở về, Đổng Tây đáp: “Khả năng cao là phải mất đến một tháng ạ. Nhưng bọn em đều đang cố gắng sắp xếp thời gian để phối hợp với nhau, hẳn là sẽ kịp trước ngày kỷ niệm thành lập trường.”
Bước chân dần dần vượt xa khỏi tiếng bàn tán của đám nữ sinh, âm thanh nơi đó hòa với tiếng nói của giảng viên đồng thời vang lên.
“Dáng Long Thất đẹp quá.”
“Vậy đoạn thời gian này cực khổ cho các em rồi, dự án này vừa sáng tạo lại có ý nghĩa, thầy rất đề cao nó đấy.”
“Cô ấy ngầu quá, aiz mình thích đôi bốt của cô ấy.”:
“Cần khai thông quan hệ chỗ nào hay là cần chỉ đạo cái gì, các em cứ đến tìm thầy bàn bạc.”
Cô đáp lời giảng viên: “Vâng, cảm ơn thầy.”
Dưới ánh sáng, Lâm Hội và Long Thất đang bước đi, còn trong bóng râm, Đổng Tây và giảng viên đang bước đi. Xung quanh có ồn ào, có huyên náo, có cái lạnh của ánh sáng, cũng có cái nóng của sự sùng bái. Thân ảnh của họ dần biến mất dưới chân cầu thang, tiếng nghị luận rầm trời cũng không vãn hồi được cái quay đầu của Long Thất.
giờ phút tối, Long Thất dựa người vào sô pha ở trong phòng làm việc của lão Bình, chân gác lên tay vịn, miệng nhai kẹo, giao diện điện thoại đang mở app game DoodleJump. Lâm Hội đứng giữa căn phòng, lão Bình sờ cằm nhìn cô ta từ trên xuống dưới đánh giá.
Ngón trỏ của Long Thất gõ gõ trên màn hình, con quái vật bên trong không ngừng nhảy lên nhảy xuống, phát ra âm thanh “duang, duang”, không lâu sau lại phát ra tiếng “xiu”, sau đó là play.again, tiếng “duang, duang” lại lần nữa lặp lại.
“Tiểu công chúa có thể tắt âm thanh đi được không?” Lão Bình quay đầu.
“Không được.”
Lâm Hội cười cười.
Điện thoại của lão Binh kêu lên, hắn vừa nghe vừa mở cửa phòng làm việc, hướng Long Thất vẫy tay, Long Thất đứng dậy bước theo hắn. Lão Bình đóng cửa lại, cô khoanh tay dựa vào tường, trong lúc lão Bình nói điện thoại thì tiếp tục chơi game.
Cô chơi mãi mà vẫn không vượt qua được cái kỷ lục của Cận Dịch Khẳng.
Lão Bình gọi điện thoại xong, hỏi: “Có phải cô đã chắc chắn chọn cô ta rồi?”
“Tôi chắc chắn hay không không thành phải vấn đề, cần đến sự xác định của chú, không phải là đang cần người gấp sao?”
“Tôi muốn nghe suy nghĩ của cô.”
……
Trong phòng làm việc, Lâm Hội đánh giá xung quanh, nhìn trên tường dán đầy poster của các nghệ sĩ, nhìn giải thưởng được xếp từng hàng trong chiếc tủ phía sau bàn làm việc, sau đó chú ý đến một quyển sổ to được bọc bằng da. Cô cầm lên, có chút nặng, phải dùng sức cánh tay nâng lên mới giữ được, giở ra trang bìa.
Thì ra là một album ảnh.
Trong album đa số đều là ảnh của các nghệ sĩ lúc mới debut, thậm chí có cả hồi chưa debut trông khá non nớt, có ảnh đã được chia sẻ trên mạng, cũng có những tấm chưa từng được công khai, có ảnh thời học sinh, có cả ảnh lúc nhỏ, …. Khi giở đến trang chính giữa album, Lâm Hội nhìn thấy một tấm ảnh của Long Thất.
Kích thước của tấm ảnh này lớn hơn so với những tấm ảnh còn lại, chiếm gần cả trang.
Trong ảnh, Long Thất đang đứng ở ngã tư đường tấp nập, hàng người xung quanh rảo bước như ảo ảnh, chỉ có một mình cô là nổi bật dễ thấy. Lúc đó, cô vẫn còn là học sinh cấp Ba, khoác trên mình bộ đồng phục với áo sơ mi trắng và váy xếp ly, trên eo buộc một chiếc áo khoác len, nút thắt cà vạt trông rất lỏng lẻo. Long Thất đứng vuốt tóc, lộ ra vầng trán, mái tóc dài tung bay, có lẽ là do bị chụp trộm nên cô không nhìn vào ống kính, chỉ chăm chú nhìn về một hướng nào đó. Trong mắt chất chứa sự chán nản và muộn phiền. Chiều cao nổi bật khiến cô tách biệt giữa dòng người, càng toát lên vẻ cô độc vốn có, song lại giống như một tấm poster điện ảnh, như thể cô đang đứng tạo dáng cho một trang bìa tạp chí. Mà rõ ràng cô chỉ là một nữ sinh vừa mới tan học, đang nhàn nhã đợi qua đường.
Vì kích cỡ lớn nên tấm ảnh cực kỳ rõ nét, Lâm Hội nhìn thấy trên cổ áo sơ mi của cô có thêu bốn chữ “Bắc Phiên cao trung”, cũng nhìn thấy ở dưới tay áo được vén đến khuỷu tay, đeo một chiếc vòng gỗ đào.
Gỗ đào hình như có hình dáng của một con rồng.
Lâm Hội đặt album nằm ngay ngắn, lấy điện thoại ra, giơ về phía bức ảnh chụp lại.
Tiếng mở cửa phòng làm việc không lớn lắm, Lâm Hội không nghe thấy, Long Thất khoanh tay đi vào, nhìn thấy cô ta chụp ảnh. Cho đến khi Lâm Hội khóa màn hình điện thoại lại, trên màn hình màu đen xuất hiện bóng người đứng bên cạnh, cô ta mới phản ứng lại, lập tức nói: “A, xin lỗi, chỉ là mình cảm thấy tấm này của cậu rất tuyệt, mình sẽ không phát tán ra ngoài đâu, bây giờ sẽ xóa ngay.”
“Cậu có truyền ra cũng không sao, tấm ảnh này ở trên mạng cũng không tính là mới mẻ.”
Long Thất dựa vào mép bàn, lật quyển album: “Trong này đều là ảnh chụp mà lần đầu tiên lão Bình trông thấy chúng tôi, hắn cũng vì những thứ này mà ký hợp đồng.”
“Tấm ảnh này của cậu là ảnh chân dung lúc học cấp ba sao?”
“Không phải, là bị chụp lén, cũng không còn nhớ tên của người đó nữa, hình như là một nhiếp ảnh gia khá có tiếng chụp. Lúc đó hắn ta bám theo tôi hơn nửa tháng, muốn đăng tác phẩm lên mạng nên mới liên hệ với tôi, sau đó tôi đánh cho hắn một trận. Hắn cho tôi một món tiền, tôi cảm thấy con số này cũng không tệ nên tha thứ cho hắn rồi.”
Nhưng Cận Dịch Khẳng thì làm gì có chuyện tha cho hắn.
Lúc chụp tấm ảnh này, Long Thất đang bí mật đi gặp Cận Dịch Khẳng, sau đó đủ các loại ảnh cô kéo cà vạt cậu trên đường, cậu ôm eo cô này kia đều bị chụp lại. Bố cục rất ổn, giá trị nhan sắc rất cao, hậu kỳ cũng được chỉnh sửa khá tốt, cứ như là đang đóng một phim điện ảnh thanh xuân đơn thuần. Nhưng Cận Dịch Khẳng thì lại muốn điên rồi, cậu không muốn bị ông già lột da đâu, càng không muốn nổi tiếng trên mạng. Cho nên mặc cho mấy tấm ảnh của Cận Dịch Khẳng đều được đông đảo cư dân mạng cầu biết tên, biết tài khoản, còn đòi ngủ với cậu thì Cận Dịch Khẳng trong đêm đó vẫn thẳng tay gỡ bỏ hết những bức ảnh xâm phạm đến quyền riêng tư của mình, chỉ lưu lại tấm ảnh của Long Thất. Sau đó còn cho Long Thất một số tiền gấp đôi, phòng ngừa sau này cô lại thiếu tiền sẽ đem cậu bán luôn.
Lúc đó ở trường đang trong mùa thi cử, không có ai chú ý đến đoạn nhạc đệm này, Bạch Ngải Đình tự nhiên cũng không biết. Lúc đó, Long Thất hot trên mạng được một khoảng thời gian, lão Bình chú ý đến liền quấn chặt lấy cô không buông.
Cô đóng album lại, nghiêng nghiêng đầu về hướng cửa ra hiệu: “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn tối.”
Trước khi đến đây, Lâm Hội cố tình không ăn gì vì sợ ăn tối xong người sẽ mập lên, bây giờ xem như là ăn bữa khuya luôn.
Long Thất dẫn Lâm Hội đến một nhà hàng đồ ăn Hàn Quốc ở dưới phòng làm việc của lão Bình, gọi ít đồ nướng và rau cải, còn hỏi cô ta có muốn uống bia hay không.
Lâm Hội lắc đầu, lấy một lon soda vị vani.
Long Thất một tay cầm điện thoại xem tin nhắn, một tay mở lon soda, đặt đến trước mặt Lâm Hội, lại mở thêm một lon bia. Mỗi lần đều nghe thấy tiếng sủi bọt cùng với tiếng nắp kéo va chạm với mặt bàn, Long Thất dùng ngón cái và ngón giữa đè lên thân lon, ngón trỏ kéo nắp, thủ pháp vô cùng thành thục.
“Cảm ơn,” Lâm Hội nhìn cô, “Cậu rất biết chăm sóc người khác đấy.”
“Gì cơ?”
Long Thất không chú ý nghe, ánh mắt từ màn hình điện thoại chuyển lên gương mặt Lâm Hội, Lâm Hội cười.
“Giúp người cùng bàn mở đồ uống, còn có hôm qua nữa, giúp bạn học của mình cản rượu.”
“Ừm,” cô nhàn nhạt đáp rồi đặt điện thoại lên bàn, cầm lấy đôi đũa đánh giá một bàn thức ăn, “Bạn học của cậu sao rồi?”
“Không sao, cậu ấy không uống rượu, chỉ là về ký túc xá có hơi muộn, nhưng mà mình còn về trễ hơn cậu ấy, là cậu ấy giúp mình mở cửa.”
“Cùng ký túc xá sao?”
“Ừm.” Lâm Hội đáp, giọng nói đè thấp mang theo ý thăm dò: “Hôm qua anh Ban Vệ uống nhiều rồi, nhưng anh ấy có nói một câu khiến mình có chút để ý.”
“Cậu nói.”
“Anh ấy bảo mình đừng thân cận với Lư Phong quá, anh ấy nói… Lư Phong con người này, thủ đoạn theo đuổi con gái không quá sạch sẽ.”
Long Thất đang gắp thịt trong đĩa, cho vào miệng, từ từ nhai, dường như đang lắng nghe Lâm Hội nói, nhưng cũng như đang suy ngẫm điều gì đó.
Lâm Hội tưởng cô không nghe, cho nên muốn đổi chủ đề, cô đột nhiên lên tiếng:”Vậy cậu cẩn thận chút.”
“Ừm…” Lâm Hội đáp, lại hỏi tiếp: “Thất, cậu quen Đổng Tây à? Lần trước cậu nói, hai người là bạn cùng trường.”
“Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi, thành tích của Đổng Tây rất tốt.”
Mối quan hệ được tóm gọn trong mấy câu, Lâm Hội trầm ngâm gật đầu: “Lúc học cấp ba, học sinh có thành tích tốt thường sẽ được quan tâm.”
Long Thất rót bia vào cốc rồi cầm cốc lắc vài cái: “Cô ấy có bạn trai rồi đúng không?”
Lâm Hội nhìn cô, nghĩ hai giây: “Ừm… gần đây khá thân thiết với một vị học trưởng.”
“Học trưởng?”
“Là học trưởng vô cùng ưu tú, anh ấy…”
Điện thoại của Long Thất bỗng rung lên, cô tựa hồ cũng không quá để tâm đến chủ đề này, tầm nhìn chuyển lên trên màn hình điện thoại, sau đó hỏi: “Tuần sau có nhiều tiết không?”
“Tuần sau?”
“Nếu ít tiết thì xin phép nhà trường nghỉ đi, còn nhiều tiết thì cũng hết cách. Tối nay về thu dọn ít đồ đạc, bảy giờ sáng mai đến sân bay tập hợp,” Cô vừa nói vừa cầm điện thoại của Lâm Hội nhập số, “Đây là số điện thoại của trợ lý của tôi, cậu gửi số cmnd cho cô ấy, cô ấy sẽ giúp cậu đặt vé máy bay.”
Phản ứng của Lâm Hội có chút chậm, Long Thất gọi phục vụ tới tính tiền, cô quẹt thẻ xong, nói: “Lão Bình cho cậu qua rồi, ngày mai cậu cùng tôi đến Los Angeles chụp ảnh chân dung, mười ngày.”
Lâm Hội dù không phát ra âm thanh vui mừng nào, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên nóng hơn. Lâm Hội cười, Long Thất đưa hoá đơn cho phục vụ, lúc này mới nhìn vào mắt cô ta, cũng cười cười.
Nhưng sau đó phản ứng của Lâm Hội lại xuất hiện một tia chần chừ: “Chỉ là, tuần sau phải hoàn thành gấp một dự án nhóm nữa……”
Nhưng mà rất nhanh đã tiếp lời chính mình: “Nhưng mà không sao, có mình hay không cũng vậy.”
Long Thất không để bụng đến lời vừa rồi, cô cầm áo khoác treo sau ghế, vừa trả lời tin nhắn vừa nói với Lâm Hội: “Cậu không cần phải gấp, ăn no rồi hẵng về, tôi đi bàn chút chuyện với lão Bình, chờ lát nữa trợ lý của tôi sẽ đưa cậu về.”
Vừa tính xoay người rời đi, đột nhiên lại nhớ đến một việc, điện thoại trong lòng bàn tay xoay một cái: “Ờm.”
Lâm Hội nhìn cô.
“Cậu vẫn là gọi thẳng họ tên của tôi đi, như vậy sẽ thoải mái hơn. Nếu gọi là Thất, bình thường chỉ có bạn trai gọi thôi.”
Có thể là do nhiệt độ trong phòng oi bức, điều hòa ở trên tường không ngừng gia tăng cường độ hoạt động, khí lạnh như đánh thẳng vào gáy. Lâm Hội vẫn đang nhìn cô, ý cười trong mắt bất giác thu liễm lại một chút.
“Là vậy sao, cậu có bạn trai rồi à.”
- -----oOo------