Thứ Bảy.
Vốn dĩ là một ngày nghỉ, nhưng sinh viên lại vì tin đồn đã lan truyền khắp cả trường mà xúm lại hóng hớt với nhau.
Trời mưa nhỏ.
Cửa ban công đang mở, vài hạt mưa bay dạt vào trong phòng ký túc xá, ở trên sàn nhà đọng thành một lớp nồm ẩm mỏng, ngay cả giấy vẽ cũng bết dính lại với nhau.
Ngòi chì ở trên trang giấy xẹt qua, không có độ sắc nét, cũng không tạo ra âm thanh, đường nét hơi mờ, ngón tay miết chặt đầu cục tẩy nhưng bôi mãi vẫn không sạch.
Tay của Đổng Tây dừng lại trên trang giấy.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng ký túc xá mở ra sau lưng, tâm trí cô mới quay trở lại, cổ tay khẽ run lên nhưng không quay đầu. Bạn cùng phòng La Hân và nữ sinh ở phòng kế bên đang tán gẫu. Nữ sinh kia quay sang hỏi La Hân: "Cậu cũng không về nhà à?"
"Hôm qua đi chơi về muộn nên tuần này không về nữa. Với cả, trường mình xuất hiện một đống phóng viên ở đâu ra, cứ bất thình lình tóm được ai là hỏi đông hỏi tây, bây giờ chẳng ai muốn ra ngoài nữa."
"Vừa dậy là mình đã trốn biệt ở trong ký túc thảo luận chuyện ngày hôm qua, sắp nổ thành pháo hoa luôn rồi! Cho nên Cận Dịch Khẳng của khoa lý và Long Thất rốt cuộc….."
Lời còn chưa nói hết thì đã bị cánh tay của người bên cạnh xô đẩy, thanh âm bỗng chốc im bặt. Phía sau không còn vang lên tiếng nói chuyện, chỉ còn dư lại tiếng bước chân đầy xấu hổ. Đổng Tây đứng dậy, chân ghế ma sát với nền đất tạo thành tiếng ken két. Cô cầm bút và giấy vẽ ở trên bàn, còn có cuốn sách chuẩn bị đem trả cho thư viện nhét cả vào trong cặp, đeo khăn quàng cổ, khoác thêm áo.
Lúc đi ngang qua hai người, La Hân và nữ sinh kia không hé răng nói nửa lời, bất giác dựa sát vào mép bàn học. Phải tận đến khi Đổng Tây ra đến cửa, bên trong mới truyền đến giọng nói của nữ sinh: "Cô ấy cùng với Chương Mục Nhất hôm qua thật sự đi thuê….."
Sau đó bị một tiếng "suỵt" của La Hân cắt ngang.
Nhiệt độ xuống thấp rồi.
Đổng Tây vừa ra đến cổng thì một trận gió nghênh diện quật tới, thổi tung khăn quàng trên cổ cô. Phía trước thềm, vài người lạ mặt mang hơi thở xã hội đang vây quanh mấy nữ sinh hỏi han. Đổng Tây đi vòng qua bọn họ, gió thổi càng lúc càng mạnh lẫn chung với vài hạt mưa rơi trên khăn quàng, ẩm ướt lành lạnh.
Sinh viên trong trường đông đúc như thể hôm nay chỉ là một ngày đi học bình thường.
Thư viện là chốn thanh tịnh duy nhất.
Thang máy di chuyển từ lầu một đến lầu năm, qua mỗi một tầng con số màu đỏ lại từ từ thay đổi. Tiếng hít thở của năm sáu con người hoà chung với tiếng gõ phím điện thoại của nữ sinh phía sau, chuông báo Wechat vang lên liên hồi. Thang máy lên đến lầu bốn, nữ sinh giảm âm lượng xuống.
Lầu năm, "ding" một tiếng.
Nhưng Đổng Tây không di chuyển.
Đến cả những người ở sau lưng cô cũng không đi ra ngoài. Bởi vì mới vừa rồi, ở một cái chớp mắt khi cánh cửa mở ra, góc nghiêng của Cận Dịch Khẳng lướt qua ngay trước mắt cô. Đổng Tây bất động tại chỗ, mà Cận Dịch Khẳng đang nghe điện thoại bên tai, thanh âm cách một lớp khẩu trang dày truyền ra: "Ở trong thư viện, cậu từ cổng đông tiến….."
Giọng mũi rất nặng, cả người chìm trong một tầng cảm xúc suy sụp, chữ "tiến" còn chưa nói xong, thì như thể cảm nhận được sự kỳ lạ từ bên trong thang máy, cậu khẽ liếc mắt nhìn qua.
Sau đó cậu đối diện với Đổng Tây.
Tiếng gõ phím của nữ sinh đứng sau lưng hình như nhanh hơn, có lẽ mới vừa phát hiện một cái tin tức siêu nóng hổi, ở trong thang máy im ắng phát ra tiếng lạch cạch. Ngón tay Đổng Tây đặt trên bìa sách lạnh lẽo, hô hấp ổn định, nhìn Cận Dịch Khẳng cũng rất bình tĩnh ở ngay trước mắt.
Chất chứa cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại toàn là sự đố kỵ.
Thế nhưng chúng lại không lên men, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, dường như đó chỉ là một giây thờ ơ ở dưới mí mắt của những người xung quanh. Ánh mắt của Cận Dịch Khẳng không lưu lại quá lâu, như thể là một người qua đường, uể oải lướt qua rồi biến mất một cách vô vị. Lúc đó, hô hấp của Đổng Tây có chút nhanh, Cận Dịch Khẳng tiếp tục đi đường của mình, lạnh nhạt nói nốt nửa câu sau: "…..Tới thì gọi cho tôi."
Đây là sự lựa chọn của cậu.
Mấy người ở phía sau giống như mới chứng kiến một trận thi đấu nghẹt thở, lúc này lũ lượt thở ra một tiếng nặng nề, sau đó lục tục rời khỏi thang máy. Vai của bọn họ sượt qua bên người, nhưng Đổng Tây vẫn đứng nguyên tại chỗ. Thang máy ở trước mắt từ từ khép lại.
Tại một giây trước khi cửa đóng lại, cô giơ tay ra chặn cửa. Mấy sinh viên ở phía trước đều ngoái đầu nhìn cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, nhìn Đổng Tây không có chút biểu tình nào.
Cô đi ra khỏi thang máy.
Người ở trong thư viện rất đông nhưng lại rất an tĩnh. Ánh sáng không gắt, chỉ nhàn nhạt chiếu trên mặt bàn, Đổng Tây ngồi xuống ở một chiếc bàn dài. Tấm kính dày chắn được mưa nhưng lại ngăn không được tiếng gió thổi vù vù vụt qua bên tai, cũng át đi cả tiếng đánh phím của những người xung quanh. Cô cúi đầu, vẽ bản phác thảo.
Cận Dịch Khẳng ngồi vào vị trí trống cách chỗ cô năm hàng ghế chếch về phía trước mặt, một mình.
Nhìn qua trông có vẻ không được tốt lắm, trên bàn không có sách, khẩu trang không có cởi, cả người trầm mặc mang theo một tầng cảm xúc đè nén. Lúc Đổng Tây đi ngang qua cũng không hấp dẫn được chút lực chú ý nào từ cậu.
Thời gian dài trôi qua, cậu chỉ ho khan vài tiếng.
Sau đó, có tiếng "bang" ở trước mặt vang lên, sách cọ xát với mặt bàn, Đổng Tây giương mắt lên nhìn Lâm Hội kéo một chiếc ghế, ngồi xuống ở phía đối diện.
Cô tiếp tục cúi đầu vẽ nốt bản phác hoạ.
Nhưng tờ giấy vẽ ở dưới ngòi bút bất ngờ bị lấy đi, đầu bút xoẹt qua tạo thành một đường thẳng dài trên trang giấy, bàn tay khựng lại giữa không trung, cách mặt bàn cm. Lâm Hội chuyển một tờ giấy được gấp gọn tới trước tầm mắt cô: "Có nam sinh bảo tôi chuyển cho cậu."
Sắc mặt của Lâm Hội rất không tốt, ánh mắt hằm hằm nhìn cô, có tức giận, có oán hận nhưng lại không trực tiếp nói ra miệng, chỉ dám khuấy động bầu không khí nặng nề. Đổng Tây cầm tờ giấy mở ra.
Trên tờ giấy mỏng dính có một dòng chữ như rồng bay phượng múa, cô đọc xong thì gấp lại. Nhưng Lâm Hội lại không hề nể mặt, lập tức giật lấy mảnh giấy từ trong tay cô: "Cậu đúng là đỉnh, còn có thể nam nữ đều ăn….."
——Lần sau nếu như muốn chứng minh xu hướng tình dục của bản thân thì hoan nghênh đến tìm tôi thuê phòng, chắc chắn sẽ thoả mãn……..XXXXXXXX。
……
Trên giấy viết một hàng chữ như vậy kèm theo với một dãy số điện thoại.
Sau hai ba giây trầm mặc, giấy bị vò nát trong tay Lâm Hội. Mà Đổng Tây đã kéo vở vẽ phác hoạ trở lại phía mình, tiếp tục vẽ.
"Con người cậu có phải không biết tức giận hay không?"
Không có câu trả lời.
Trầm mặc. Tiếng gió hoà chung với tiếng mưa cuối cùng cũng ép Lâm Hội trở nên nóng nảy, cô ta vươn tay toan giật cái bút trong tay Đổng Tây, nhưng Đổng Tây lại dịch tay đi khiến cho Lâm Hội chỉ có thể bắt được khoảng không.
"Lý do để một người tức giận là muốn cho người còn lại nhận thức được trạng thái cảm xúc của bản thân, từ đó đối phương sẽ ý thức được sai lầm của mình. Nhưng ở trong tình huống như thế này, mục đích của đối phương lại chỉ là muốn xem phản ứng của tôi, cho nên tức giận đối với tôi không có tác dụng."
Sau đó, ngước mắt nhìn Lâm Hội: "Đối với cậu cũng không có tác dụng."
Lâm Hội nhìn cô đột ngột thay đổi thái độ, có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Cô ta đã không nắm được bút, vậy thì trực tiếp hất tập phác thảo đi, quyển tập rơi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch. Hai hàng học sinh chung quanh nghe thấy tiếng động thì hướng mắt nhìn sang. Lâm Hội dựa lưng vào ghế, một bộ dạng bất chấp tất cả: "Có tác dụng chứ. Tôi cảm thấy vui vẻ."
Ngực của Đổng Tây khẽ phập phồng.
Sau đó kéo ghế ra, quỳ xuống nhặt tập phác hoạ. Lâm Hội nói: "Đê tiện."
Đổng Tây không đáp trả, cô chỉ quỳ xuống thu dọn đống giấy rơi đầy đất.
"Lợi dụng tình cảm của Chương Mục Nhất làm ra cái loại chuyện này. Đã thế còn giả vờ vô tội đi tìm Long Thất, làm như thể cậu là vì cô ấy mà hy sinh không bằng, trói buộc cô ấy về mặt đạo đức."
Có lẽ là do không nhận được bất kỳ phản ứng nào nên lửa giận của Lâm Hội mãi vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Chân ghế ma sát mặt đất một cách thô bạo, cô ta ngồi xổm xuống cướp lấy quyển tập mà Đổng Tây vừa mới sắp xếp gọn gàng, một lần nữa hất tung ra: "Bây giờ thì hay rồi. Cậu tính dựa vào cái cảm giác tội lỗi này, bắt ép cô ấy ở bên cậu chứ gì. Vui không? Cười đi!"
"Cái dáng vẻ nóng vội của cậu thật đáng thương."
Đổng Tây đáp.
Cô nhìn Lâm Hội rồi giật lại tập tranh vẽ trong tay cô ta: "Long Thất không cần phải chịu trách nhiệm về bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không đáp ứng tôi bất cứ thứ gì. Những việc cậu có thể làm, bây giờ vẫn còn chưa muộn, nhưng cậu lại một mực không làm. Đừng có giận cá chém thớt lên người tôi chỉ bởi vì cậu không có cách nào kiểm soát sự lựa chọn của cô ấy. Đợi cậu tồn tại trong cuộc sống của cô ấy ba năm đi rồi hãy nói."
Lâm Hội ngậm miệng đứng ngẩn ra tại chỗ. Đổng Tây đem những tờ giấy rơi lả tả trên đất xếp gọn lại, sau đó thu dọn đồ đạc, ở trước ánh mắt sáng quắc của hai hàng học sinh đứng dậy. Lúc cô chuẩn bị rời đi, Lâm Hội mới miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, cười lạnh nói: "Cho nên làm kẻ thứ ba rất đáng để kiêu ngạo nhỉ?"
Câu này khiến cho da đầu Đổng Tây tê rần.
Không tự chủ được mà đưa mắt nhìn năm hàng ghế phía trước, Cận Dịch Khẳng vẫn ngồi đó, một mình, trông suy sụp cũng rất cô đơn, không hề bị động tĩnh ở bên này làm ảnh hưởng. Cô ngừng lại ba bốn giây rồi tiếp tục đi.
Đi.
Bỏ lại sự ghen tị và oán hận sắp bùng nổ của Lâm Hội ở phía sau, cô đi vòng qua bốn dãy bàn, bước vào lối đi giữa dãy bàn thứ năm, nhịp tim dần dần lấn át cả tiếng gió mưa cùng với tiếng bàn tán xung quanh. Đổng Tây cách Cận Dịch Khẳng càng lúc càng gần. Khẩu trang che đi nửa khuôn mặt, Cận Dịch Khẳng nhắm mắt, cả người trông rất uể oải. Tạp âm của đám người không an phận chung quanh tại giây phút Đổng Tây đi đến bên cạnh cậu từ từ đè thấp xuống, từng cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai người họ.
"Cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một lát."
Cô nói.
Cận Dịch Khẳng không đáp.
Đến mắt cũng không mở, cũng không hề cho cô bất kỳ phản ứng nào. Đổng Tây kiên nhẫn đợi năm giây rồi lên tiếng nhắc nhở: "Cận Dịch Khẳng."
Vẫn cứ không hề đếm xỉa đến cô.
Sau đó, dường như phát hiện ra tình huống có chút bất thường, tiếng gọi của Đổng Tây chậm lại: "Cận Dịch Khẳng?"
Bàn tay vô thức phủ lên trán Cận Dịch Khẳng. Lòng bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc với làn da nóng bỏng, Lâm Hội từ xa nhìn cô, đám học sinh cũng nhìn cô chằm chằm. Lông mày Đổng Tây cau lại.
Trọng tâm của Cận Dịch Khẳng bởi vì lực đẩy mà khẽ nghiêng sang một bên.
Không hề cho Đổng Tây thời gian để phản ứng, quyển tập đang ôm trên lòng rơi xuống đất. Cô nhanh tay đỡ lấy vai của Cận Dịch Khẳng, một tay chống lên bàn một tay kéo cậu ngồi thẳng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Giúp tôi gọi giáo y!"
Bốn phía lập tức trở nên ồn ào xao động, Đổng Tây dùng một tay khác móc điện thoại ra, ở trong danh bạ tìm số điện thoại của Long Thất, nhưng ngón tay vừa định nhấn xuống thì đột nhiên khựng lại.
Lời nói của Lâm Hội vẫn còn sống động trong đầu, cả người Cận Dịch Khẳng thì đang nóng bừng. Mà ngón tay cô lại bởi vì một dự đoán nhất định sẽ phát sinh, khẽ run.
Điện thoại của Cận Dịch Khẳng đang đặt ở trên bàn kêu lên.
Người gọi đến là "chú Cố", mạch suy nghĩ của Đổng Tây tại một giây đó bị cắt đứt, giao diện danh bạ ở trong điện thoại cũng trở lại màn hình chính, tiếp đó cô chuyển sang nhận cuộc gọi của Cận Dịch Khẳng: "Alo, xin chào?"
"Đỗ xe ở đâu?"
Gần như cùng lúc, đối phương lên tiếng, giọng nói của hai người chồng chéo lên nhau. Bên kia lập tức hỏi lại: "Ai đấy?"
Giọng nói của người trẻ tuổi, đã thế còn có chút quen tai. Đổng Tây khựng lại, còn đối phương đã nhận ra giọng cô: "Đổng Tây?"
Người gọi đến là Cố Minh Đống.
Thế mà lại là Cố Minh Đống.
Sau kỳ thi đại học đã không còn trông thấy hắn ta nữa rồi, nghe Nghiêm Nghiên nói hắn không thi đỗ trường nào cả, được người nhà sắp xếp vào làm ở một công ty tư nhân. Cố Minh Đống đã sớm bước chân vào xã hội, vẫn là đầu đinh, cao hơn hồi trước một chút, cũng đen đi một ít, mặc một chiếc áo khoác lửng, trên áo dính đầy nước mưa, hai tay nhét trong túi quần, câu đầu tiên hắn nói là: "Trường của mấy người đến một bãi đậu xe cũng không có?"
Sau đó nhìn về phía Cận Dịch Khẳng: "Đệch, ông đây đội mưa đội gió đến đón mà cậu ta lại ngang nhiên ngủ ở đây?"
"Tôi nói là cậu ấy sốt rồi. Cậu đừng có giả vờ câm điếc có chọn lọc. Bệnh viện gần nhất cách hai dãy phố, mau đưa cậu ấy tới đó đi, đừng có lề mề nữa."
"Nửa năm không gặp cô thay đổi cũng nhiều ra phết," Cố Minh Đống vẫn bày ra cái dáng vẻ không chút âu lo, "Còn biết nói một câu dài có dấu phẩy cơ đấy."
"Cố Minh Đống." Đổng Tây kêu hắn.
Hắn lúc này mới bắt đầu vươn tay, cô lại hỏi nhiều thêm một câu: "Chú Cố là ai?"
"Cậu ta đặt tên cho bố tôi là "chú Cố"?" Cố Minh Đống hỏi ngược lại thay cho câu trả lời, "Đúng là khó có được."
Xung quanh một mảnh ồn ào náo động, Đổng Tây nhìn Cố Minh Đống, chờ hắn đi bước thứ ba mới hỏi lại: "Người vốn phải tới có phải là chú Cố hay không?"
"Bố tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, còn đang nằm nhà tĩnh dưỡng, là tôi thay bố tôi đến làm cái việc này." Có lẽ là nhận ra sự cảnh giác từ trong giọng điệu của cô, Cố Minh Đống không có kiên nhẫn, "Hay là cô cũng đi cùng đi?"
Nghe ra được "chú Cố" này là tài xế của nhà Cận Dịch Khẳng, Đổng Tây cũng không truy vấn nữa, chỉ hỏi: "……. Đi bệnh viện mất bao lâu?"
"Đi bệnh viện cái gì," hắn đáp, "Tính chờ phóng viên tới chụp hình à."
Sau đó, Cố Minh Đống chở Cận Dịch Khẳng đang mê ngủ và Đổng Tây đến một tiểu khu cách đó không xa, ở trên đường còn liên lạc với bác sĩ gia đình của nhà họ Cận. Đợi đến lúc bọn họ tới bãi đậu xe của tiểu khu, một nhóm bác sĩ đã mang theo thiết bị y tế đợi sẵn ở trước cửa thang máy. Cận Dịch khẳng ngay lập tức được chăm sóc thoả đáng.
Thang máy dừng ở lầu , là chỗ ở hiện tại của Cận Dịch Khẳng.
Một căn hộ rất lớn.
Bác sĩ ở trong phòng ngủ chính bận rộn truyền nước biển cho cậu. Đổng Tây ngồi trên ghế sô pha bên ngoài phòng khách. Màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, cô nhìn chằm chằm vào số của Long Thất, đầu ngón tay vuốt nhẹ thân máy.
Mà Cố Minh Đống thì đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Hắn nghịch chiếc bật lửa nằm ở trên kệ bếp một lúc rồi lại cầm khay đựng hoa quả lên xem, lúc sau thì lấy sô cô la nhập khẩu từ trong tủ lạnh ra ăn. Sau đó không biết tìm được chai rượu vang đỏ từ trong phòng nào, hắn khui "bốp" một tiếng, nắp chai bật ra. Đổng Tây nhìn qua, hắn ngẩng đầu lên tu ừng ực, uống hết rồi thì giống như nhìn thấy có gì đó trong ngăn kéo tủ ngoài huyền quan. Cố Minh Đống híp mắt đặt chai rượu sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây thuốc lá ngoại nhập, lưu loát bóc vỏ ra rồi nhét hai bao thuốc vào trong túi áo mình.
Mà cây thuốc lá thứ hai trong ngăn tủ là một loại thuốc dành cho nữ của Đức, hắn cố tình nhìn về phía cô. Đổng Tây rời mắt đi.
Bức tường bên cạnh TV ở phía đối diện bàn trà có đặt một tấm bảng trang trí vừa khớp với chiều cao và độ rộng của bức tường, nó được bọc bằng giấy, chiếm hơn nửa lối đi, có lẽ là đồ nội thất. Lực chú ý của Cố Minh Đống quả nhiên là đã chuyển sang tấm bảng trang trí này, hắn hút một hơi thuốc, "rẹt" một tiếng xé rách giấy bọc. Một bức ảnh lớn của Long Thất theo đó mà hiện ra trước mắt, hắn lớn tiếng huýt sáo rồi quay đầu nhìn Đổng Tây.
"Chúng ta đốt nó đi?"
Đầu thuốc thật sự muốn ấn lên bức ảnh, Đổng Tây đứng bật dậy. Cố Minh Đống búng điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống, bức ảnh vẫn bình an vô sự, còn hắn lại xấu xa cười mỉa một tiếng.
"Cậu lục lọi đủ chưa?"
"Không dễ gì mới tiến vào kim ốc tàng Long của Cận Dịch Khẳng một lần. Tôi thấy hiếm lạ lắm." Vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn trà, ở dưới có một cái ngăn kéo, hắn vừa mở ra đã trông thấy bên trong đầy ắp đủ loại đồng hồ nổi tiếng được sắp xếp lộn xộn. Cố Minh Đống cười nhìn Đổng Tây một cái rồi cầm lấy một chiếc ướm thử lên cổ tay, " Chậc."
Đổng Tây chau mày đi vòng qua bàn trà tiến vào trong phòng ngủ chính.
Cận Dịch Khẳng đang ngủ.
Chai nước biển đã được truyền gần hết, y tá đang ở bên cạnh hoàn thành nốt công việc. Đổng Tây ôm cánh tay đứng đợi, tầm mắt dần dần chuyển hướng về phía tủ đầu giường, trên đó có vài sợi dây buộc tóc màu đen và một thỏi son.
Mà ở vách tường chếch về phía giường ngủ có vết tích đã được xử lý, ở chính giữa có một lỗ hổng, theo cách bài trí thì chỗ này hẳn là phải dùng để treo đèn, nhưng bây giờ đã được chừa lại cho bức chân dung cỡ lớn ở bên ngoài phòng khách.
Chỗ nào cũng lưu lại dấu vết của cô ấy.
——Cho nên làm kẻ thứ ba rất đáng để kiêu ngạo nhỉ?
……
Đang thất thần thì bác sĩ đến chào hỏi một tiếng, Đổng Tây tỉnh táo lại nghe dặn dò. Bên ngoài phòng ngủ chính bắt đầu truyền đến tiếng chơi điện tử làm cản trở cuộc đối thoại. Cố Minh Đống lúc này đã tự nhiên như ruồi mở TV lên chơi game. Hắn nằm trên ghế sô pha, dùng tay cầm điện tử chém giết thây ma, âm lượng rất lớn, tiếng nổ và máu me bắn tung toé vang vọng cả phòng khách, kèm theo đó là mấy câu chửi thô tục. Bác sĩ trước khi rời đi, nhìn về phía đó một cái rồi hướng Đổng Tây dặn một câu: "Bên trong cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi."
Cô gật đầu.
Tiễn đoàn bác sĩ đi xong, Đổng Tây trở lại phòng khách. Cố Minh Đống vẫn không biết mệt mỏi mà cho phát nổ đầu zombie.
"Nên đi rồi."
Sau câu đó, màn hình TV cũng "xi" một tiếng tối sầm lại, Đổng Tây đặt điều khiển trở về vị trí ban đầu. Cố Minh Đống đang chơi rất hăng say, miệng buông ra nửa câu chửi thề, tay cầm điện tử rơi xuống thảm trải sàn phía dưới, hắn đứng bật dậy nhanh như chớp, mắt trợn trừng nhìn cô.
Vẻ mặt Đổng Tây vẫn như cũ, cái vẻ cáu kỉnh của Cố Minh Đỉnh trong mắt cô chỉ giống như một trò giận lẫy lỗi thời của đứa trẻ con. Đổng Tây đóng ngăn kéo ở dưới bàn trà lại, cũng đem đống rác vất vào trong thùng rác, mắt không có chút gợn sóng.
"Được," Cố Minh Đống nói, "Tôi vốn chỉ muốn đến xem người đàn ông có thể đá Long Thất sống như thế nào. Bây giờ thì hay rồi, còn mua một tặng một, để tôi lĩnh giáo bản lĩnh lợi hại của người phụ nữ có thể đào góc tường nhà Cận Dịch Khẳng."
Đổng Tây nhìn hắn.
Hắn nhổ một miếng nước bọt vào trong thùng rác: "Tôi đi."
Đi đến huyền quan, Cố Minh Đống lại đột nhiên quay người: "Yo, vậy cô thì sao? Chuẩn bị trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đấy à?"
"Cậu đi rồi tôi sẽ đi."
"Cái vòng này của mấy người đúng là rất có ý tứ, ai cũng có thể ghép đôi với nhau," Hắn châm chọc, "Có khi Thất Nhi lại đến với Bạch Ngải Đình cũng nên. Người ta đều nói mà, hận càng sâu thì yêu càng nhiều. Hai người này mà ở bên nhau thì chắc phải yêu nhau đến ngàn năm ấy chứ."
"Vậy không phải là cậu cũng rất yêu Cận Dịch Khẳng à."
Cố Minh Đống cười lạnh.
Sau đó quay người, đi giày vào. Đổng Tây ở phía sau huyền quan nhìn hắn. Nhưng hắn vừa mới xỏ giày vào một nửa lại đột nhiên rút chân ra.
Cánh cửa vốn đã mở toang ở ngay trước mặt lại bị hắn giơ tay đóng sầm lại, tủ giày hơi chấn động. Cố Minh Đống đưa lưng về phía cô, xoa xoa gáy.
"Tôi đổi ý rồi, không muốn đi nữa."
Đổng Tây khẽ giật mình.
"Cô nói xem…. nếu như tôi ở trong nhà Cận Dịch Khẳng, ở ngay trước mặt hắn, ngủ với cô, Long Thất sau khi biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào?"
Giọng điệu bình thản từ trong miệng Cố Minh Đống thốt ra tựa như đang thảo luận chuyện "tối nay ăn gì", nhưng càng nhẹ nhàng bâng quơ thì lại càng đáng sợ y như thật. Trong không khí vang lên một hồi trống cảnh báo, cổ Đổng Tây có chút cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Cậu có ý gì……"
"Cô cảm thấy có thể có ý gì?"
Bên ngoài chung cư mưa lớn như trút nước, bên trong phòng khách lại im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cố Minh Đống quay người.
Cùng lúc đó, Đổng Tây cũng quay người nhưng động tác của hắn quá nhanh, chỉ một lát đã ôm chặt lấy eo cô đè xuống đất. Đầu gối Đổng Tây đập mạnh xuống nền nhà, phát ra âm thanh chói tai. Trong một cái nháy mắt đó, Đổng Tây cũng ý thức được Cố Minh Đống đây là tính làm thật. Cô muốn kêu lên nhưng gáy bị lòng bàn tay hắn chế trụ, dập mạnh xuống đất! Đầu óc choáng váng, tiếp đó cả người bị khiêng lên, phần bụng tiếp xúc với bả vai của hắn, cô thở hổn hển.
Cố Minh Đống vác cô xuyên qua phòng khách.
Tầm nhìn trước mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, lẩm bẩm một tiếng "Cận…..", nhưng khung cảnh trong phòng ngủ chính rất nhanh đã vụt qua. Cố Minh Đống khiêng cô đến phòng ngủ dành cho khách, Đổng Tây bị ném lên giường, sau đó nghe thấy tiếng khoá cửa. Cô gắng sức dịch người về phía đầu giường nhưng ngay tức thì cảm nhận được lực kéo của Cố Minh Đống, tay hắn mò mẫm trên eo cô. Đổng Tây bị kéo về phía cuối giường, bị hắn dùng đầu gối đè lên người, cô hét lớn: "Buông ra!"
Có tiếng quần áo bị kéo rách, sống lưng chợt lạnh. Đổng Tây nhắm chặt mắt, hai tay bóp chặt lại, đau đớn kêu lên một tiếng: "Cậu sẽ gặp quả báo!"
"Quả báo của tôi được đền bằng sự thống khổ của ba người bọn cô!"
"Tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Cô bây giờ vẫn là nên suy nghĩ xem làm cách nào để sung sướng thì thực tế hơn!"
"Cận Dịch Khẳng!!"
Đổng Tây la lên, Cố Minh Đống nói: "Cậu ta bây giờ có thể tự bảo vệ chính mình đã là cả một vấn đề rồi!"
Tay lần mò vào trong túi áo lấy điện thoại nhưng vừa mới nhấn vào nút home, Cố Minh Đống đã cướp đi, ném lên trên đầu giường. Một khắc đó, cô thực sự cảm nhận được sự tuyệt vọng. Cố Minh Đống thuận lợi giật chiếc áo buộc trong váy xuống. Đổng Tây bị đè chặt đến mức không thể động đậy được nữa, giọng nói như bị bóp nghẹt hoà vào trong tiếng khóc nức nở.
Ding——!
Tiếng chuông điện thoại của Cố Minh Đống như đánh vỡ tiếng khóc như sấm động của Đổng Tây. Hắn đổi tay khác giữ chặt lấy cô, tay còn lại thì móc điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn một cái.
Sau đó, nhếch mép cười.
Đổng Tây bị lật người lại, mắt cô đỏ hoe, gắt gao nhìn vào Cố Minh Đống. Cố Minh Đống cũng nhìn chằm chằm cô, điện thoại vẫn còn đang reo, hắn đưa điện thoại đến trước mắt cô.
Người gọi đến: Cận Dịch Khẳng.
Tại một giây Đổng Tây trông thấy nó, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên khăn trải giường. Cô muốn ngồi dậy nhưng lại bị Cố Minh Đống ấn trở về. Hắn thở hổn hển nói: "Lần này, chúng ta thật sự làm ở trước mặt cậu ta rồi."
"Vô sỉ…….."
Cố Minh Đống nhấn mở loa ngoài, tiếng chuông điện thoại im bặt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
"Có mở cửa hay không?"
Giọng của Cận Dịch Khẳng khản đặc mang theo một cỗ mỏi mệt thông qua làn sóng âm nặng nề truyền đến.
Lúc này đã là sáu giờ tối, mưa vẫn đang rơi, trong phòng ngủ tối om, Đổng Tây đang run rẩy, thanh âm của cậu giống như một tia sáng xua tan đi sự khủng bố ở trong không gian, nhưng cũng giống như một ngọn lửa khơi dậy lòng phản nghịch của Cố Minh Đống.
"Cậu bò được dậy rồi cơ à? Sao nào? Đợi đánh tôi?"
"Trong cái danh sách kẻ thù đếm không xuể của cậu không hề có tên Đổng Tây," Cậu chậm rãi trả lời, "Gây chuyện với cô ấy làm gì."
"Chẳng vì lý do gì, chỉ muốn sung sướng thôi," Cố Minh Đống một tay cầm điện thoại, tay kia thì lôi kéo cổ áo của Đổng Tây. Đổng Tây muốn di chuyển, hắn lại đè chặt vai cô xuống, "Nghĩ đến viễn cảnh cậu sau này phải liều mạng giải thích việc này với Long Thất, tôi liền sung sướng."
Cô ho khan.
Mà hắn ghé sát vào tai Đổng Tây, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô: "Nghĩ đến ngọc nữ bình thường sống trong hang cùng ngõ hẻm bị tôi đè xuống dưới, hưởng thụ sự thương xót của tôi, tôi liền sung sướng."
Lời vừa ra khỏi miệng, Đổng Tây đã hung hăng cho hắn một bạt tai. Cố Minh Đống dùng sức bắt lấy cánh tay cô, Đổng Tây đau đớn rên lên một tiếng. Cố Minh Đống lại nói vào trong điện thoại: "Không phải là cậu rất khôn à! Tôi đây là đang giúp cậu giải quyết tình địch đấy, sao không hưng phấn một chút?"
"Vậy là cậu không định mở cánh cửa này rồi."
"Bây giờ là ai đang uy hiếp ai!" Cố Minh Đống có lẽ là muốn để cho người bên ngoài nghe thấy nên cố tình kéo áo khoác của cô một cách thô bạo, cúc áo sơ mi bung ra văng lên ván cửa. Đổng Tây lại rên đau một tiếng, cổ bị Cố Minh Đống véo chặt, "Cận Dịch Khẳng, vạn()."
()~. tỷ VND.
" vạn mua Đổng Tây, vạn mua Long Thất, vạn còn lại mua một câu xin lỗi mà cậu nợ tôi. Thế nào? Số tiền này đối với cậu cũng chẳng đáng là bao. Nó bây giờ có thể mua được hai cái mạng và một món nợ, để xem cậu có nỡ hay không!"
"Xin lỗi cái gì," Cận Dịch Khẳng hỏi ngược lại, lại giống như là đang trần thuật, "Ồ, cậu là đang nói cái chuyện hồi lớp , cậu bị nhà trường cho thôi học bởi vì lừa tiền rồi chiếm đoạt tài sản của người ta, sau đó muốn dựa vào nhà tôi để giải quyết nhưng tôi không thèm để ý ấy hả?"
"Cố Minh Đống cậu….."
Miệng của Đổng Tây bị hắn ấn chặt không nói được thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hắn bắt đầu kéo váy cô, tiếng kêu của Đổng Tây va vào trong lòng bàn tay hắn, tóc bết dính vào cổ, gân xanh cũng nổi lên.
"Cậu ngông như vậy. Chú Cố mới làm phẫu thuật xong có biết không?"
Lúc này, Cận Dịch Khẳng dù cho suy nhược cũng không có chút hoảng loạn nào mà bật thốt ra một câu.
"Lái sang bố tôi làm cái gì!"
Cố Minh Đống không chút do dự mà phản kích. Mà ngay sau đó, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói thứ ba, giống như vẫn luôn ở một bên dự thính, giống như đã nhẫn nhịn đến cực điểm, giờ phút này rống giận ra một tiếng mắng chửi già nua, còn kèm theo một tiếng vỗ mạnh lên mặt bàn: "Súc sinh!"
Cả người Cố Minh Đống cứng đờ.
Toàn bộ căn phòng cũng lâm vào một trạng thái chấn động đến tĩnh mịch, Đổng Tây cảm nhận được bàn tay hắn run lên. Cô nắm chặt lấy ga trải giường, im lặng như ve sầu mùa đông.
"Điện thoại ngoài chức năng quay video để uy hiếp người khác ra còn có tính năng kết nối với nhiều bên, cậu có biết không?" Kèm theo đó là cơn ho khan của Cận Dịch Khẳng, cậu nói.
"Lão Cố, ông đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với con trai," Trong điện thoại xen vào một giọng nữ, tiếp đó là một chuỗi tạp âm, giọng của người phụ nữ hốt hoảng vang lên, "Minh Đống, Minh Đống à, nghe lời mẹ, mau mở cửa ra, để cho cô gái ấy đi….. Con ngàn vạn lần đừng có đụng vào cô gái ấy, có biết không! Con tuyệt đối không được làm chuyện dại dột!"
"Súc sinh….." Giọng của người đàn ông cường thế chặn lại người phụ nữ, "Mày làm sao mà xứng với phần công việc mà bố Dịch Khẳng cho mày. Mày là cái đồ vô ơn. Cút về đây ngay cho tao!"
"Lão Cố! Lão Cố ông đừng kích động! Lão Cố….. Minh Đống à, con mau về đi! Vết mổ của bố con vẫn còn chưa lành, không chịu được kích thích đâu!"
Đầu dây bên kia nhanh chóng loạn thành một đoàn, ở bên này tình thế hẵng còn đang giương cung bạt kiếm. Cố Minh Đống tăng thêm sức lực bóp chặt lấy hai tay của Đổng Tây, dùng sức đến phát run. Thanh âm của Cận Dịch Khẳng lại một lần nữa cắt ngang: "Cố Minh Đống."
……
"Chuyện này vốn có thể tự giải quyết với nhau, nhưng cậu nếu đã muốn làm liên luỵ đến người ngoài thì tôi cũng chỉ còn cách lôi bố mẹ cậu vào thôi. Câu này tôi cũng đã nói cho chú Cố nghe rồi. Hôm nay nếu như cậu dám động đến Đổng Tây," Cậu nói, "Vậy tôi sẽ khiến cậu chết ở trong ngôi nhà này."
Ở trước mặt bố mẹ Cố, từ từ nói ra, ngữ khí nhẹ tựa lông hồng, nhưng hàm ý lại tàn nhẫn vô cùng. Đổng Tây ở trên giường thở dốc, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cố Minh Đống.
Lúc này, bên trong điện thoại vang lên tiếng hét lớn của mẹ Cố: "Minh Đống! Bố con xuất huyết rồi! Mau trở về đi! Nhanh lên!"
Cố Minh Đống giật mình một cái. Đổng Tây lợi dụng cơ hội này đẩy hắn ra. Hắn nghiêng người sang một bên chừa ra khoảng trống. Cô nhanh chóng chạy tới mở khoá cửa. Cửa vừa mở, bóng dáng của Cận Dịch Khẳng hiện ra ngay trước mắt, điện thoại vẫn đang đặt bên tai, ngước mắt nhìn cô.
Khác với giọng nói điềm tĩnh ổn định truyền ra từ điện thoại, trạng thái của Cận Dịch Khẳng ngược lại còn tệ hơn rất nhiều so với âm thanh, trên trán toát mồ hôi lạnh, cơ thể vẫn như cũ nóng ran, dù cho đã được truyền nước thì vẫn chưa tốt lên là bao. Tầm mắt của cậu dừng ở trên người Đổng Tây vài giây, sau đó chuyển về phía sau. Tay của Cố Minh Đống chụp một tiếng "bang" trên cánh cửa: "Cận Dịch Khẳng!"
"Minh Đống! Nhanh lên! Bố con phải đến bệnh viện!" Tiếng hô của mẹ Cố lại một lần nữa truyền qua điện thoại.
"Cậu tốt nhất là mãi mãi che chở cho hai người bọn họ! Nếu không, Đổng Tây và Long Thất sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi huỷ hoại một người cho cậu xem. Cậu muốn một chọi một, tôi thì muốn cả hai!"
"Cái đồ súc sinh này!" Chú Cố rống giận.
Lúc này, Cận Dịch Khẳng không nói thêm gì kích động hắn nữa, mặc cho lời của Cố Minh Đống có tàn độc thì cậu vẫn phải suy nghĩ đến chú Cố, nói vào trong điện thoại: "Cậu ta sẽ trở về ngay."
Câu này so với lời của Cố Minh Đống trưởng thành hơn không biết bao nhiêu lần.
Cố Minh Đống phủi tay mà đi, người vừa ra tới huyền quan, Cận Dịch Khẳng đã ngắt điện thoại, nói: "Để đồng hồ ở lại."
Bước chân của Cố Minh Đống khựng lại. Cận Dịch Khẳng bỏ tay vào trong túi quần: "Giá thị trường của cái đồng hồ trên tay cậu là vạn, chỉ cần tôi báo cảnh sát thôi thì cũng đủ tống cậu vào tù mười bốn năm. Cậu là muốn báo thù tôi hay là muốn vào tù uống trà mười bốn năm trước?"
Tay của Cố Minh Đống nắm chặt thành quyền, không lâu sau thì giơ tay tháo đồng hồ xuống. Ở trên cổ tay phát ra tiếng kim loại va chạm, đồng hồ được đặt lên trên kệ tủ bên cạnh huyền quan. Hắn rời đi, cửa đóng sầm một tiếng "phanh"! Nền nhà cũng bị chấn động theo.
Đợi đến khi phòng khách chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp va vào khung cửa sổ, dây thần kinh vốn đang căng chặt như dây đàn của Đổng Tây mới thực sự buông lỏng, chân có chút nhũn, phải bám lấy tường mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Cổ áo bị Cố Minh Đống kéo rách một mảng lớn, cô giơ tay túm lấy.
"Tủ quần áo trong phòng có quần áo của cô ấy, cậu vào thay đi."
Đổng Tây nhìn cậu.
Tầm mắt của Cận Dịch Khẳng không đặt ở trên người cô. Người ở một khắc trước mới buông ra những lời tàn nhẫn lúc này như đã sức cùng lực kiệt. Cậu vừa nói vừa chậm rãi bước vào phòng khách. Vũ quang hắt vào phòng khách rơi trên bả vai cậu.
Cận Dịch Khẳng ho khan một tiếng.
Đi ngang qua bàn trà, cước bộ bỗng nhiên khựng lại, cậu chăm chú nhìn bức ảnh chân dung mới bị Cố Minh Đống xé rách giấy bọc. Đổng Tây quay người, đi vào trong phòng ngủ dành cho khách.
Phiền muộn.
Nán lại ở trong phòng ngủ mười lăm phút, chỉnh lý lại quần áo, ổn định tốt cảm xúc, cầm lấy điện thoại. Lúc đi ra thì đã trông thấy Cận Dịch Khẳng ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Cảnh vật lúc bảy giờ tối, bên ngoài toà nhà đèn đóm sáng trưng, bên trong lại là một mảnh ảm đạm không chút ánh sáng. Cả người cậu đắm chìm trong khoảng không màu đen, tóc rũ trên trán, tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc bốc lên đốt cháy hơi ẩm trong không khí.
Điện thoại đặt trên bàn đang sáng, trên màn hình hiện số điện thoại của Long Thất, đang trong chế độ gọi đi.
Lúc lướt qua những chi tiết này, trái tim bỗng dưng chùng xuống, dù cho điện thoại không mở loa nhưng bởi vì trong phòng khách quá đỗi yên tĩnh, từng tiếng "bíp" rõ mồn một từ trong thân máy truyền ra. Lỗ tai của Đổng Tây có chút nóng, lẳng lặng lắng nghe.
Sau tiếng "bíp" thứ năm, hệ thống thông báo "cuộc gọi đang bận" rõ ràng vang lên. Trên mặt Cận Dịch Khẳng không có biểu tình, mặc cho cuộc gọi kết thúc, cậu chỉ yên tĩnh hút thuốc.
Cái trạng thái trầm mặc này kéo dài rất lâu, Đổng Tây đứng ở bên cạnh sô pha, nhẹ nhàng đặt hai vỉ thuốc lên trên mặt bàn: "Bác sĩ có dặn cậu uống viên chống viêm và thuốc hạ sốt theo chỉ định, đừng quên."
……
"Chuyện của Cố Minh Đống."
"Hắn chỉ là một tên rác rưởi, không nói ra ngoài được, mà nói ra cũng chẳng ai tin. Muốn xử lý thế nào, tuỳ cậu." Cận Dịch Khẳng chậm chạp tiếp lời.
Đầu ngón tay gảy gảy điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống.
Đổng Tây dừng lại vài giây, nói: "Vậy tôi đi đây…. Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
"Cậu không phải là muốn nói chuyện với tôi à."
Đổng Tây khựng lại, nghiêng đầu nhìn cậu. Cận Dịch Khẳng vẫn là cái bộ dạng tối tăm ít lời như một khắc trước, thì ra cậu có nghe được câu nói kia, thì ra những việc xảy ra cậu đều biết. Cô đứng tại chỗ, thật lâu sau mới lên tiếng: "Lần sau hẵng nói, bây giờ không thích hợp."
"Đừng bắt đầu quan tâm đến cảnh ngộ của tôi chỉ bởi vì tôi cứu cậu một lần. Cái kiểu nói chuyện tự cho mình là cao cả, có thể thông cảm cho đối phương nhưng kỳ thực lại làm mất thời gian nhất, cách làm của cậu và cô ấy đều nát y như nhau."
Từng chữ từng chữ truyền vào trong màng nhĩ, Đổng Tây siết chặt chiếc điện thoại bên trong túi áo: "Cái khoảng thời gian tiếp xúc giữa tôi và cậu năm lớp , không phải là thật lòng, đúng không?"
"Đúng." Cận Dịch Khẳng thừa nhận không chút do dự.
"Cậu đã sớm cùng cô ấy ở bên nhau rồi, đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì…… cậu theo đuổi tôi, có phải là do Long Thất tại thời điểm đó đã thích tôi rồi không?"
Điếu thuốc của Cận Dịch Khẳng vẫn đang cháy.
Khói thuốc bay tán loạn.
Đổng Tây hỏi: "Phải hay không?"
……
……
"Đây là lời cô ấy vào cái đêm ở nhà cậu, nói với cậu?" Cận Dịch Khẳng ngước mắt.
Tựa như không trả lời nhưng lại giống như đây chính là đáp án. Đổng Tây ở một chốc đó cúi đầu, lòng bàn tay mướt mồ hôi làm ướt cả màn hình điện thoại, cô lại ngẩng đầu: "Vậy thì mối quan hệ giữa ba người chúng ta, dù có là được hay là mất, vẫn luôn công bằng."
……
"Nhưng hiện giờ tôi đến muộn rồi," Cô nói tiếp, ngữ khí bình ổn, "Bởi vì lúc trước không hiểu cô ấy cho nên bây giờ cũng không có tư cách để kỳ vọng. Hôm qua cô ấy không theo tôi rời đi."
Cận Dịch Khẳng nhìn cô.
"Bức tranh đó chỉ ghi lại thứ mà tôi trông thấy, không có ý nghĩa gì. Tối hôm đó, Ban Vệ chuốc say cô ấy, tôi đưa cô ấy về nhà, giúp cô ấy cởi áo thay đồ ngủ. Cô ấy say khướt rồi chỉ nói toàn những lời vô nghĩa, có hai lần nhắc đến tôi, thổ lộ với tôi những lời cô ấy từng muốn nói thời cấp ba. Nhưng hơn chục lần khác là nhắc đến cậu, nội dung là gì, tôi sẽ không nói cho cậu biết."
Hết thảy cũng nên kết thúc rồi, giống như một ván bài cần phải có một lần ngửa bài. Cô cầm lấy áo khoác và túi xách ở trên ghế sô pha: "Tôi đi đây."
……
"Đổng Tây."
Cận Dịch Khẳng gọi cô.
"Cho tôi mượn điện thoại của cậu."
……
giây sau, cô đặt điện thoại lên trên mặt bàn. Cận Dịch Khẳng tìm số của Long Thất ở trong lịch sử cuộc gọi, nhấn gọi đi rồi mở loa.
"Cậu muốn làm gì?"
Cận Dịch Khẳng không trả lời cô.
Phảng phất như đã hoàn toàn gạt bỏ sự tồn tại của cô, chỉ tập trung vào việc muốn làm, cho dù đã nghe cô "biện giải" thay Long Thất, cũng nhất định phải làm rõ một việc. Cậu hết sức chăm chú chờ đợi, một tiếng "tút" phát ra rõ ràng, chấn động cả bầu không gian này, tiếng "tút" thứ hai theo sau vang lên.....
Sau đó.
"Lạch cạch" một tiếng.
Đã kết nối thành công, đối phương nhận máy.
Khớp tay của Đổng Tây cứng đờ. Cận Dịch Khẳng có lẽ cũng không ngờ đối phương sẽ bắt máy nhanh như vậy, giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đầu dây bên kia còn chưa lên tiếng, cả căn phòng như chìm sâu trong sự im lặng chết chóc. Hai giây sau, giọng nói của Long Thất ở trong tiếng gió rít, vững vàng truyền đến: "Alo?"
Cận Dịch Khẳng không tiếng động mà cười.
Sau đó ấn cúp máy. Cả người Đổng Tây vẫn còn đang đờ ra, cau mày nhìn cậu. Câu này của Long Thất có tác động rất mạnh đến Cận Dịch Khẳng. Cậu không nói một lời cầm lấy điện thoại của mình, tắt nguồn rồi rút SIM ra, sau đó "tách" một tiếng lưu loát bẻ gãy, ném về phía ban công! Trực tiếp ném ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ra một cỗ bi thương nồng đậm khiến cho lòng người đau đớn. Đổng Tây muốn lên tiếng nhưng Cận Dịch Khẳng đã đoạt lấy lời: "Tôi chịu đủ rồi."
"Long Thất, cái người này, về sau tôi sẽ không gặp nữa. Bất kể chuyện gì của cô ta đều không liên quan đến tôi. Mối quan hệ của các cô tôi cũng không chen ngang vào nữa. Cô ta sống hay chết, tốt hay xấu, từ nay trở đi cũng chẳng can hệ gì đến ông đây. Các cô muốn làm cái gì thì làm!"
"Cận Dịch……"
"Đã nghe rõ chưa?" Cậu cường điệu, đầu ngón tay bấu chặt vào mép bàn, vành mắt ửng đỏ nhìn thẳng vào cô.
- -----oOo------