Thời gian thoáng một cái đã đến thứ bảy, sáng sớm Thái Gia Tuyền liền mang theo"hai trai đẹp" chạy thẳng tới trạm xe cùng Lâm Nhã Khiết hội hợp sau chuẩn bị trực tiếp ngồi tàu cao tốc đi Viên. Lâm Nhã Khiết theo thường lệ phạm tật xu keo kiệt, nht định đem vé kia còn d lại của bộ phiếu khứ hồi năm ngời bn đi.
Chỉ thy Lm Nhã Khiết hai tay chng nạnh, nhn chm chm T Minh: "Biết cc ngơi c tin, khng quan tm my đồng Euro ny, nhng lãng phí l đng xu hổ!"
Tề Minh mặt vô tội: "Anh chưa nói không được ah..., em bán đi chứ sao."
"Làm ơn, chúng ta vậy cũng là bốn người đã hẹn hò chứ? Làm sao ngươi có thể để cho em một cô gái đi làm chuyện như vậy?" - Lâm Nhã Khiết vừa nói một tay lấy phiếu nhét vào trong tay Tề Minh.
Tề Minh giống như bộ dáng cầm củ khoai lang phỏng tay, vội đem vé xe lại nhét vào bên trong túi áo Hạ Cẩm Hiên. Hạ Cẩm Hiên đang nghiêm túc nghiên cứu bản đồ lộ tuyến trên tay, đột nhiên phát hiện huynh đệ tố cư nhiên không giải quyết được nữ sinh người ta liền đem cục diện rối rắm ném cho mình, hung hăng khi dễ một cái, xoay người nâng lên cánh tay, đem túi áo hướng về phía Thái Gia Tuyền, chép miệng, chuyện đương nhiên ý bảo người bên cạnh đem phiếu lấy đi.
Thái Gia Tuyền cái miệng nhỏ nhắn mở lớn , nháy mắt mấy cái, mặt vô tội nhìn Hạ Cẩm Hiên, mờ mịt hỏi: "Cái gì?" .
Hạ Cẩm Hiên ngây ngẩn cả người, tiểu nha đầu này cư nhiên đối với mình ăn vạ làm nũng. Trong lòng ấm áp, có loại xung động, muốn xông tới ôm cô, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn. Lấy lại bình tĩnh, mặc dù cảm xúc sôi sục, nhưng mặt ngoài như cũ sóng nước chẳng xao, thu hồi bản đồ, một sải bước nhảy tới, đưa tay kẹp cổ Thái Gia Tuyền, hướng về phía lỗ tai nói: "Có đi hay không? Không đi trừ tiền lương tháng này của em!"
Lại đột nhiên bị tập kích, vành tai nhỏ còn bị thổi ra khí nóng làm cho ngứa một chút, ghê tởm nhất chính là, cư nhiên lấy tiền lương uy hiếp cô! Nhưng Thái Gia Tuyền tựa hồ cũng không bài xích động tác quấy nhiễu ám muội rõ ràng như vậy, chính lúc này dáng vẻ giống như bóng cao xu xì hơi, ngoan ngoãn từ trong túi áo Hạ Cẩm Hiên móc ra vé xe, kéo bước chân ỉu xìu hướng phía bán vé đi tới. . . .
Thái Gia Tuyền thật ra thì cũng không là nữ sinh da mặt đặc biệt mỏng, chỉ chốc lát liền bắt được một bà lão người Đức, thành công nhiều hơn chính là đã bán được cái vé kia. Cầm đổi được năm đồng Euro, dẫn theo bà lão và mọi người cùng nhau tiến lên xe.
Ở trên xe, Hạ Cẩm Hiên trực tiếp kéo Thái Gia Tuyền cùng mình ngồi chung một chỗ, Tề Minh là ân cần kêu Lâm Nhã Khiết ngồi chung. Xe chuyển động, Thái Gia Tuyền đột nhiên cảm giác đến Hạ Cẩm Hiên bên cạnh đang khẽ run run bả vai, không khỏi tò mò quay đầu sang nhìn.
Hạ Cẩm Hiên lúc này rốt cuộc mới không nhịn được cười khanh khách ra tiếng. Thái Gia Tuyền đá hắn một cái thật to xem thường: "Cười đã chưa? Em bán rất thành công nha, tổng so có vài người ngượng ngùng không chịu đi , không phải là buộc người ta đi sao."
"Anh cười cũng không phải là cái này. Mới vừa rồi anh rõ ràng là cho em đi giải quyết Lâm Nhã Khiết, cũng không phải là để cho em giải quyết vé xe. Ai biết em ngu sao, tưởng là như thế rồi đi làm cô gái nhỏ bán vé xe trở về. Ha ha ha ha. . . Chỉ là quả thật rất thành công, chúc mừng."
Thái Gia Tuyền thế này mới ý thức được, thì ra là Hạ Cẩm Hiên là muốn cho chính mình tự đi khuyên nhủ Lâm Nhã Khiết, chớ vì Euro như vậy keo kiệt, nhưng mình trực tiếp hiểu thành đi bán vé xe. Thái Gia Tuyền lúng túng cậy mạnh nói: " Ai cho anh không nói rõ ràng. Hơn nữa, như vậy rất tốt a, Euro đâu rồi, có thể mua không ít thứ nha ~. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên cặp mắt mang theo nụ cười, thật sâu nhìn cô, trong mắt chỉ có cái miệng nhỏ nhắn kia hai mảnh khép khép mở mở màu hồng. Thái Gia Tuyền nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cứ như vậy ngơ ngác nhìn lại Hạ Cẩm Hiên. Từ trong mắt hắn thấy được tràn đầy dịu dàng, còn có. . . Tình yêu. . . . . .