Cố Hàn Băng nghỉ ngơi trong xe riêng của cô,ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, còn Phàm Dật Thần đi xe khác của anh ta, thật ra thì anh ta cũng muốn theo cô về cùng nhưng bị người của công ty gọi có chuyện xảy ra, anh bất đắc dĩ theo đường khác.
Bỗng nhiên chiếc xe của cô bị đụng làm tay lái của thư kí Trần suýt mất tay lái, lập tức điều khiển cân bằng, anh khẽ nhíu mày muốn xem chuyện gì xảy ra, anh nhìn ra kính xe bên cạnh thấy có một chiếc xe đuổi theo,
bắn trúng xe anh đang lái, còn chiếc xe bên cạnh thì dần dần lúc thì đụng xe anh lái xong thì lùi lại, lại tiếp tục sát tiếp,
anh híp mắt lạnh lùng đang chuẩn bị tăng tốc thì nghe chủ tịch của anh vang lên với giọng không dễ chịu chứng tỏ chủ nhân của giọng đang tức giận.
“Chuyện gì xảy ra hả?”
“Chủ thượng, có người muốn đuổi giết chúng ta”
“Ai”
“không biết ạ, chỉ thấy mấy người đàn ông lái với mục đích gì mà tôi không biết được, hiện giờ làm sao thưa chủ thượng”
Cố Hàn Băng ánh mắt lạnh lùng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy có hai chiếc đuổi theo, hiển nhiên là giết cô, cô híp mắt hàn ý, cười lãnh khốc.
“Giết”
“vâng”
Anh nghe lệnh,lập tức trở lại thân phận là Hỏa, anh lấy súng ra bắn với tốc độ khá nhanh không thèm nhìn đối phương.
“Phằng”
một phát xuyên qua cửa kính xe đối phương trúng vào tâm não, khiến cho đối phương chết không kịp nhắm mắt, cứ vậy mà trơ mắt bị chết, ánh mắt đối phương hiện lên ‘không thể tin’ cùng khiếp sợ.
Anh tiếp tục bắn không dừng lại, vừa lái đi với tốc độ cao, vừa bắn qua cửa kính không dừng,sắc mặt không chớp,không căng thẳng, thậm chí còn cười lãnh khốc, khát máu.
Đối phương thấy anh chơi vậy, tức giận cũng nổ súng bắn liên tục xe anh.
“Phằng”
“Phằng”
“Đoàng”
Anh bẻ tay lái tránh né những viên đạn nhưng vẫn trúng một viên vào thân xe ngay vị trí Cố Hàn Băng đang nhắm mắt suy nghĩ đằng sau, anh híp mắt nguy hiểm, sát khí bộc lộ ra
"thật to gan dám bắn chủ thượng sao, muốn chết"
anh lấy phi tiêu có tẩm độc được Phong đưa cho anh (một trong tứ đại hộ pháp chế tạo) trong tay áo ra bắn vào một bên mắt đối phương khiến đối phương buông lỏng súng,che mắt la hét đau
“Aa..”
Anh thấy xe đối phương mất chủ, anh bắn trúng bánh xe khiến cho nó mất tay lái lảo đảo đụng vào xe của người khác thật mạnh,nổ mạnh.
“BÙM”
“Oành”
Anh cất súng tiếp tục kéo cần,đạp ga tăng tốc, lách một cách thần kì khỏi con đường đầy chướng ngại như một tay đua đích thực,
chiếc xe đằng sau bối rối đuổi theo, thấy xe anh chạy nhanh như vậy, xe đằng sau tức giận, la mắng cái gì đó, lập tức tăng tốc đuổi theo kịp.
“Hỏa, anh hãy đến một nơi vắng dụ họ đến, rồi bắt sống về cho ta”
“Tuân lệnh”
Cố Hàn Băng vốn nhắm mắt bỗng lên tiếng thay đổi chủ ý, mở tròng mắt lãnh khốc, tà mị nhìn Hỏa.
Cô rất muốn biết rốt cuộc là ai muốn giết cô đây, quả là to gan, nhưng mà càng thú vị, đã lâu rồi cô còn không ‘hoạt động’ đâu, cười lạnh lùng, liếm môi yêu dã, đôi mắt vốn màu tím hồng khẽ xẹt qua màu đỏ khát máu.
Anh theo lệnh cô đến một nơi hoang vắng, sau đó chạy chậm lại đợi xe đối phương đến.
Quả nhiên, xe đối phương đang đền gần xe bọn anh, thấy chủ thượng ra lệnh dừng lại, anh dừng lại, xuống xe nhìn đối phương xuất hiện xuống xe,lập tức bao vậy xe cô và anh, một trong đám họ lên tiếng.
“Chúng mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao,chúng mày không nên giở trò cái gì, còn ai trong xe xuống ngay cho tao”
“Chúng mày xứng sao”
Hỏa lên tiếng không cảm xúc, ánh mắt sát khí lan tỏa nhìn chằm chằm người đàn ông đáng kinh sỉ nhục chủ thượng, người đàn ông đáng kinh giật mình nhìn đôi mắt lạnh lùng, âm u của Hỏa làm rùng mình,
sợ hãi nhưng rất nhanh trấn định lại, bên hắn có nhiều người,hắn sợ cái gì với hai tên này, người đàn ông đáng kinh vẫn còn nhớ lão đại gaio nhiệm vụ cho họ đâu ‘phải bắt sống Cố Hàn Băng về’.
(tg:ngu)
người đàn ông đáng kinh hét lên chỉ vô mặt Hỏa trừng mắt.
“mày im cho tao, tao bảo người trong xe xuống ngay, không thì đừng trách bọn tao ra tay”
Hỏa cười lạnh lùng, định nhấc chân giết người đàn ông đáng kinh kia thì trong xe vang lên giọng nói âm trầm, lãnh khốc làm cho Hỏa dừng lại cung kính mở cửa xe giúp cô.
“Hỏa, dừng lại,ta muốn xem là ai to gan ra lệnh ta”
Cố Hàn Băng xuống xe với ánh mắt hàn khí,nụ cười lạnh lùng nhìn người đàn ông đáng kinh, cô xoa cằm rồi sau đó chỉ vô mặt người đàn ông đáng kinh nói với giọng không có cảm xúc.
“Ông là người nói câu này với ta sao”
“Hừ, mày còn hỏi,xem mày đẹp như vậy, chúng tao chơi mày một lúc rồi đưa cho lão đại không muộn nhỉ hahaha”
người đàn ông đáng kinh hừ lạnh, rồi dùng ánh mắt dâm tà nhìn dáng người gợi cảm, xinh đẹp của cô,
hạ thân của hắn rục rịch muốn cô nằm dưới thân hắn chà đạp a, người đàn ông đáng kinh lập tức đưa ra chủ ý tỏ ra hắn rất tốt bụng bố thí cho cô thưởng thụ một đêm vậy,
làm cho người đàn ông xung quanh cũng cảm thấy không tồi, bắt đầu dùng ánh mắt tình dục nhìn cô.
Hỏa tức giận, cô nheo mắt nguy hiểm nhìn người đàn ông đáng kinh bỗng cười tà mị, cô phất tay cho Hỏa im lặng, Hỏa thấy vậy lui xuống cảnh giác nhìn người đàn ông đáng kinh và người xung quanh.
người đàn ông đáng kinh còn tưởng cô chịu chấp nhận như vậy, hắn cười to, vui vẻ nói.
“các anh em đêm nay chúng ta được thưởng thụ một đêm tuyệt vời”
“haha đúng vậy, đúng vậy”
“nhìn dáng người của cô ta kìa, mẹ nó lão tử chưa từng thấy dáng người nào đẹp như vậy”
“Hừ tao sẽ là người đầu tiên của cô ta đâu”
“là tao trước..”
người đàn ông đáng kinh định lại gần cô, ai ngờ chưa kịp chạm vào cô thì thấy hạ thân chảy máu ròng ròng, mát mẻ như vậy, hắn tái xanh hét lên đau đớn.
“A, đau quá”
Hắn ôm hạ thân khụy xuống đất lăn lộn, đổ mồ hôi ròng ròng, co quắp cơ thể vì đau, nơi ấy càng chảy ra nhiều hơn,
khiến cho không khí nhiễm chút mùi máu tươi, tanh tưởi của người đàn ông đáng kinh, làm cho mọi người xung quanh đang vui vẻ bỗng im bặt nhìn người đàn ông đáng kinh ôm lăn lộn kia,
còn vật kia của đàn ông thì nằm ngay bên cạnh chân của cô, ánh mắt của họ co rút, họ ôm hạ thân cảnh giác nhìn cô,
giống như sợ cô loại bỏ nơi ấy của đàn ông vậy, Hỏa cười tà, tuy hắn cũng là đàn ông nhưng có ngoại lệ nha, hừ cho chừa cái tội dám sỉ nhục chủ thượng, còn không xem mắt chó các người là ai.
Ánh mắt cô không chớp, cười tà mị, giọng nói vang lên êm tai mà người đàn ông đáng kinh lại nghe ra giọng ác quỉ đòi mạng, người đàn ông đáng kinh sợ hãi, khẽ lùi lại cảnh giác nhìn cô,hai tay vẫn ôm nơi ấy.
“Thế nào, thoải mái sao”
“mày..”
“Ồ.. ta làm sao”
Thấy người đàn ông đáng kinh nhìn chằm chằm vật bên cạnh cô, cô nhíu mày nhìn xuống, cô chán ghét, đạp nát vật ấy một cách tàn bạo.
“Vật này tốt nhất nên hủy đi”
“Bẹp, rắc..”
“Không…”
“Tại sao không?”
Cô nhấc tay đang cầm chủy thủ còn vương chút máu, cô nhìn chán ghét, khẽ lắc máu ra thật sạch, không ai biết vũ khí độc nhất của cô là gì,
cô chỉ dùng súng và chủy thủ mà thôi, nghe hắn nói không,cô ngước đầu lên tỏ vẻ khó hiểu, nói xong không muốn kéo dài thời gian nhàm chán liền ra lệnh Hỏa.
“Hỏa”
“có tôi thưa chủ thượng”
“lập tức đưa họ một đoạn đường đi, nhớ thật ‘nhẹ’,rồi nhường lại một người cho ta”
“Tuân lệnh”
Hỏa cung kính,ngước đầu lên cười hưng phấn, lập tức rút song súng ra bắn hai bên toàn bộ không kịp phản ứng lại thì đã chết không ngắm mắt rồi, đây chính là sự chênh lệch giữa hai bên,
một kẻ không được huấn luyện, non nớt đấu với một trong tứ đại hộ pháp đã là thua xa rồi.
người đàn ông đáng kinh thấy vậy, hắn bắt đầu sợ hãi, họ không phải là người, họ là ma quỉ a, hắn sai lầm rồi, hắn không nên chọc giận họ,
chọc ai thì chọc tuyệt không thể chọc họ, còn nữa giết người mà còn hưng phấn nữa sao, họ rốt cuộc là ai, sao lại chuyên nghiệp như vậy, tại sao lão đại không hề nhắc đến chuyện này.
“tôi..tôi.. xin cô tha cho tôi đi, tôi chỉ làm theo lệnh bắt cô thôi”
“Hử” cô nhướng mày, nhìn người đàn ông đáng kinh.
“Tôi nói thật, thật sự đây không phải là ý định của tôi, xin cô tha cho tôi đi”
“tha sao”
“đúng..xin cô”
“ông nói xem là ai sai khiến ông làm việc này”
Cô mà tha được sao, ngu xuẩn, cô cười lãnh khốc nhìn người đàn ông đáng kinh đang run người vì sợ, ánh mắt khẽ lóe.
“Tôi..tôi không biết, chỉ nghe nói phải bắt sống cô về, nếu không bắt được thì giết chết cô”
“ta không cần biết ông nói vậy, ta chỉ muốn biết là ai sai khiến ông làm vậy”
“Là..là lão đại”
“lão đại là ai”
“là..là..”
“Nói”
Cô kiên nhẫn chờ người đàn ông đáng kinh nói, cô dẹp vũ khí vào người, bắt chéo tay nhìn ông ta.
“là lão đại Vương Bình”
“tốt, ông được tha,bất quá..”
người đàn ông đáng kinh vui mừng vì được tha lại nghe câu tiếp theo của cô khiến người đàn ông đáng kinh xanh mặt, khóc không ra nước mắt, lão đại à, người ngài cần không phải là người, cô ta là ma quỉ đó, ngài hại tôi rồi.
“Hỏa, đem hắn giao cho Phong làm thí nghiệm chơi đi, có vẻ như hắn cần người thí nghiệm đấy”
“Tuân lệnh”
Hỏa khi giải quyết sống lập tức nghe lệnh cô, cúi người dùng đây thường quấn quanh chặt vào người, bỏ vào cốp xe, đóng lại,
sau đó mở cửa xe đưa cô vào ngồi, anh lái xe, nhớ lại khuôn mặt Phong say mê nghiên cứu độc dược không quan tâm thời gian kia, bật cười,
đúng nhỉ Phong rất thích thử nghiệm trên cơ thể con người, nhiều lần phải giết người dư người sống phải cho hắn chơi ấy chứ,
không có là hắn lấy bọn họ đem ra thử nghiệm thuốc của hắn đâu, nghĩ vậy rùng mình, hắn không khỏi bi ai cho người đàn ông đáng kinh này.
“Chủ thượng, xem ra có người muốn giết chúng ta, không biết kẻ to gan nào dám uy hiếp Hỏa Diễm chúng ta, anh thật tò mò muốn biết là ai to gan vậy nhỉ, thật sự muốn chết sao.
“anh lập tức điều tra chuyện này cho tôi”
“vâng”
“còn nữa xem Vương Bình là ai, quan hệ với ai”
“vâng”
“được rồi, về nhà”
“vâng”
Về đến nhà cô, cô xuống xe vào nhà, còn Hỏa thì xách người đàn ông đáng kinh trong cốp xe ra giao cho Phong,
Phong kinh ngạc thấy vậy không hỏi vì sao,chỉ cười nguy hiểm nhận người đàn ông đáng kinh vào phòng thí nghiệm,
Hỏa ánh mắt bi ai nhìn người đàn ông đáng kinh chuẩn bị ăn khổ, lập tức nghe tiếng la hét từ phòng thí nghiệm,anh rùng mình,
xoay người bỏ chạy mặc kệ tiếng kêu cứu của người đàn ông đàn kinh, những người xung quanh cũng chạy.
cô vào phòng các con xem xét thì thấy các con đang ngủ, cô cười dịu dàng, hôn vào trán các con, sau đó cô về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ.
‘Haiizz, thật là một ngày mệt mỏi đâu’