Cô tiếp tân khó xử nhìn ả lại nhìn bé gái ủy khuất, phẫn nộ kia, cô khá đau lòng bé nhưng cũng không dám đắc tội vị tiểu thư này được, cô nên làm sao đây, Phàm tổng ơi, ngài ở đâu sao không xuất hiện đi a.
Cố Tiểu Bối tức giận,ngước mắt trừng ả, giọng nói non nớt nói ả:
”thím ơi, cháu nói thím này, cháu định xin lỗi thím nhưng thím không biết nhìn phải trái đã đánh cháu, lại muốn đuổi cháu, đầu thím có vấn đề sao?”
Thím...
Mọi người há hốc mồm nhìn bé gái xinh, mái tóc đen tuyền dược thắt bím thành bên,khuôn mặt non nớt,đôi mắt to tròn chớp chớp tròng mắt ngấn nước màu tím than huyền bí,có vết bớt hình ngọn lửa như máu bên có cánh hoa sen máu,
họ có nghe lầm không? Thím sao, nhìn kĩ Mộc Hà đang đỏ sang trắng, sang xanh, tóc hơi rối, son phấn màu mè già trước tuổi thật của cô, dáng người quyến rũ hở hang, tay thì run run như đang kiềm chế cơn giận, quả thật giống thím thật, họ hơi nghẹn cười.
”Mày, mày....”
”Ai nha, thì ra thím không chỉ vấn đề ở đầu mà có vấn đề bệnh nói lắp, không nên a~ cần phải trị mới được.”
Bé chớp mắt vô tội, hai tay khoanh lại, lòng thì ghi hận, bà chờ đi dám đánh tôi là ngày chết của bà đến rồi.
”mày.... Bảo an đâu kéo con nhỏ xấu xí ra ngoài cho tôi?” Ả hét lên.
Cậu nghe tiếng này xoay đầu nhìn mọi người bu lại, cậu cau mày, bỏ tạp chí xuống lon ton đến đó, tò mò nhìn, đập vào mắt cậu nhóc thì là màn này, lại nhìn má em gái cậu có dấu tay bị đánh, sắc mặt tối lại, âm trầm nhìn ả đàn bà chanh chua lên kia, cậu lại gần, kéo em gái, xoa má nhẹ nhàng hỏi em gái đáng yêu của cậu.
”em không sao chứ?”
”Anh.. hic hic anh phải bảo vệ em nha, thím kia đánh em hức..”
Thấy anh trai bé, bé lên tố cáo với anh trai bé, bé biết anh trai nhìn hay chọc bé nhưng rất thương bé.
”vậy sao?”
Cậu giật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó xoay đầu nhìn ả kinh ngạc kia, cậu cất giọng non nớt lạnh lùng có chút lạnh lẽo.
”bà dám đánh em gái tôi sao, bà biết hậu quả khi dám đánh em gái tôi hay không?”
”mày là cái thá gì, mày với em mày có tư cách nói tao sao, nhà nghèo vẫn nghèo, tao có lòng tốt còn không cút đi, nếu không tao đánh cả hai đứa mày.”
Ả khinh miệt nhìn hai đứa bé như nhìn con kiến hôi, cũng có chút ghen ghét vẻ đẹp hai đứa bé, rốt cuộc là con ai mà có vẻ đẹp như vậy.
”bà nói ai là kẻ nghèo?”
sắc mặt càng thêm tối, u ám nhìn ả, được lắm,dám như vậy sao, chờ ngày chết đi.
”tao thì sao? Đụng người khác mà không biết xin lỗi thật đúng là vô giáo dục.”
Vô giáo dục...
Hai bé tức giận nhìn ả, hai bé nhìn nhau lóe lên ngọn lửa tức giận và ý muốn giết người kìa, cả hai bé không nối cũng hiểu rõ đối phương muốn nói, giật đầu sau đó xoay đầu định phản lại thì giọng đàn ông nghiêm khắc, lạnh lùng vang lên.
”đây là sao hả?”
”Phàm tổng.”
Mọi người giật mình, tản ra hai bên nhường đường,hai người đàn ông tuấn tú lại gần, ả mừng rỡ, lại gần định ôm cánh tay Phàm Dật Thần, làm ả ôm hụt vì anh tránh né, ả ủy khuất nhìn anh, anh không thèm nhìn chỉ liếc nhìn cô tiếp tân run lên bên kia.
Lại cúi đầu nhìn hai bé kinh ngạc nhìn anh, anh cười khẽ lại gần trước mặt, bất ngờ nhìn má Cố Tiểu Bối có dấu tay đỏ rực chiếm nửa khuôn mặt bé, sắc mặt vốn vui vẻ
bỗng chìm xuống, khí lạnh lan tràn làm mọi người run lên, lùi ra xa hai bước, mà ả thấy anh lại gần hai đứa bé kia, ả hí hửng tranh công mà không biết tai họa ả gây ra:
”Phàm ca ca, anh biết đấy công ty của anh bị hai kẻ không thân phận kia dám bước chân vào thì thôi đi, lại còn dám to gan đụng ngã em, em rất giận nên em đã thay anh đuổi hai đứa không biết từ đâu xuất hiện kia đi....”
Cô tiếp tân run lên, bà cô ơi đừng nói nữa, cô không thấy tổng giám đốc sắc mặt đen rồi sao, nhưng không dám nói ra chỉ im lặng cúi đầu không nhìn,giảm xuống sự tồn tại của mình.
”Ai đánh con.”
Phàm Dật Thần cúi người xuống ôm lấy bé gái, xoa nhẹ má,hôn nhẹ má bé như muốn an ủi bé, bé thấy thế ôm lấy cổ anh, nước mắt bắt đầu rơi, chỉ vào mặt ả đang cứng họng kinh ngạc nhìn bên này, lập tức cáo trạng:
”là bà thím xấu kia đánh con, con muốn xin lỗi vì đụng phải bà thím xấu kia, ai biết con chưa kịp nói liền bị đánh con rất giận lắm.”
”Uh, đã biết, còn con thì sao.”
Anh cúi đầu nhìn bé trai đứng bên cạnh đang tức giận kia, anh dùng tay còn lại xoa đầu cậu nhóc.
”con không có bị đánh do con nghe tiếng mới lại gần xem mới biết em gái con bị đánh, con rất giận vì con không bảo vệ tốt em gái.”
”vậy sao.”
Anh cười cưng chiều xoa đầu làm mọi người thạch hóa, gì thế này họ nhìn thấy gì nè?
Đây là tổng giám đốc của họ sao, tổng giám đốc lạnh lùng, uy nghiêm chưa từng chạm vào ai ngoài bạn thân kia lại nở nụ cười cưng chiều, lại ôm bé gái kia là một người sao, úc....
”Phàm ca ca..này..”
Ả không hiểu vì cái gì anh ấy ôn nhu cưng chiều hai kẻ ti tiện kia, nụ cười đó ả chưa từng nhìn thấy, ả ghen tị, trừng mắt nhìn hai bé độc chiếm Phàm ca ca của ả, ánh mắt lóe lên ác độc bị Bạch Hàn Thương đứng bên cạnh nhìn thấy, hắn nhíu mày nhìn ả, ngu xuẩn đi.
Bạch Hàn Thương rất ngạc nhiên thấy thằng bạn của hắn cũng có lúc ôn nhu cưng chiều, yêu thương đó chứ, không phải Dật Thần ghét trẻ con sao,
sao lại quan tâm hai đứa bé kia vậy, hắn hứng thú cười cười, hắn có chút tò mò về quan hệ này rồi nha, lại nhìn hai đứa bé, lòng hắn chấn động, không phải chấn động bởi vẻ đẹp của hai bé mà là đưa bé trai bên cạnh kia,
đứa bé trai kia đây không phải là phiên bản thu nhỏ của Lâm Vũ Hàn sao, nha không đúng...chắc không phải đâu nhỉ,
hắn tự an ủi nhưng chung qui vẫn không lừa dối chính mình được bởi đôi mắt bé trai quá giống Lâm Vũ Hàn đều có đôi mắt màu lam độc nhất kia,
hắn xoa mắt lại mở mắt ra nhìn thì mắt bé chuyển sang màu tím than, hắn cảm thấy kì quái, chắc nhìn lầm đi, thôi kệ, cứ theo dõi tình hình vậy, tiếp tục xem kịch.
”cô đến nói toàn bộ cho tôi.” Phàm Dật kêu cô tiếp tân kể sự việc.
”A..dạ dạ.. chuyện là thế này......”
Mọi người nghe xong cảm khái thì ra là vậy nhưng dù biết thì vẫn không thể đắc tội được nhưng lòng họ thì chỉ trích, bất bình thay hai bé, họ căng thẳng chờ tổng giám đốc phán xét.
(tốt nhất giết ả đi, mẹ nó coi thừng ai thế ạ con kia. rít gào)
”Phàm ca ca không nên nghe cô ta nói vậy, rõ ràng...”
Ả tức giận trừng mắt nhìn tiếp tân kia, lại lấy lòng Phàm Dật Thần.
”câm miệng.”
Ả câm nín, ủy khuất nhìn anh, thấy anh dùng ánh mắt rét lạnh nhìn ả, ả run lên gì chứ ả không có sai mà.
”cô dám đánh con bé sao, cô cho cô là ai, cô có tư cách sao? Cho dù đụng phải cô thì nó còn nhỏ không đến nỗi cô đánh nó đi.”
”Phàm ca ca, hai kẻ ti tiện này có quan hệ gì anh chứ, sao anh lại bênh hai kẻ ti tiện kia?”
Ả ai oán, hét lên chỉ vào hai bé, hai bé căm tức nhìn ả điên kia.
”Ba ba con là kẻ ti tiện sao?”
Cô bé không nhìn ả xoay đầu nhìn Phàm baba ủy khuất, cậu nhóc nắm ống quần anh cũng hỏi thế khiến anh đau lòng.
”ngoan, không khóc, các con không phải là kẻ ti tiện gì cả, các con là báu vật của ba.”
Anh ôn nhu, an ủi.
Baba
"Oành"
lại tiếp tục chết đứng, họ nghe lầm đi, baba ư? Không phải chứ rõ ràng tổng giám đốc chưa kết hôn kia mà, sao lại nhảy ra tổng giám đốc có con
rồi lại là hai đứa nữa chứ, không phải đi a, mà nghĩ lại lúc bị ả đánh, chanh chua chửi bới kia mà họ không nhảy ra bảo vệ thì thôi lại đứng xem kịch, nào nhiệt chứ, chết chắc rồi.. lần này chết chắc rồi, bát cơm của họ a,
cô tiếp tân kinh ngạc..thì ra tổng giám đốc có con rồi, nói vậy hai bé kia thật sự tìm tổng giám đốc, mà cô thì ngăn cản không cho lên tìm, cô đổ mồ hôi ròng ròng khẽ rên biết vậy nên bảo vệ hai tiểu tổ tông đâu, để hai bé bị sỉ nhục như vậy hjc hjc.
Bạch Hàn thương trong mắt có chút bất ngờ nhưng vẫn hứng thú tò mò, hắn xoa cằm nói vậy hắn đây được làm cậu nhỉ hắc hắc.
(đúng là bạn thân có khác ==||)
”KHÔNG THỂ NÀO..”
ả hét lên, khó tin,ả nghe lầm đi hai kẻ ti tiện kia gọi anh Phàm là baba, này này... ả không tin..rõ ràng anh Phàm chưa kết hôn kia mà.
ả lập tức bước lên hai bước định ké con bé đáng ghét kia xuống thì bị Phàm Dật Thần dùng tay chặn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ả muốn tổn thương đến con gái anh.
”cô đủ chưa.”
”Phàm ca ca anh chưa kết hôn kia mà, nó nói dối đi, làm sao anh có con lớn được, đúng đúng, nó nói dối anh đừng dọa em.”
” con mắt nào của thím chúng tôi không phải là con của Phàm ba ba.”
Bé trai khinh thường nhìn ả thần kinh kia, ánh mắt sát khí nhìn ả.
”mày.. Phàm ca ca nó dám chửi em.”
ả căm tức nhìn bé trai,nhìn anh ủy khuất làm mọi người im in thít.
”hai bé đều là con tôi, cô nên xin lỗi hai bé vì dám xúc phạm con tôi đi.”
”không..Phàm ca ca.. bảo em xin lỗi hai kẻ ti tiện kia em không muốn.”
Ả khinh thường nhìn hai bé, ả đường đường là công chúa của Mộc gia được vạn người phải kinh sợ ả, mà bảo ả xin lỗi hai kẻ không thân phận này sao, đừng mơ.
Phàm Dật Thần ánh mắt càng thêm lạnh dọa người làm ả hoảng sợ nhưng vẫn quật cường, ánh mắt anh lóe lên sát khí.
nếu không phải ả là người của Mộc gia,là người chuẩn bị hợp tác đầu tư khu vui chơi đang xây dựng kia thì anh lập tức giết ả rồi, thả bé gái xuống,
đi lên một bước, nâng tay đánh mạnh vào má ả, khiến đầu ả choáng váng, má nổi lên đỏ bừng sung tấy, khóe miệng chảy máu nhiều hơn
bé gái cả thân hình ả theo lực tay của anh đánh mà ngã xuống ba bước, ánh mắt ả khó tin nhìn người đàn ông ả yêu đánh ả, mọi người có thể biết được tổng giám đốc mạnh tay cỡ nào ngoan, họ đồng tình ả, ai biểu chọc phải Phàm tổng đâu, xem ra ả không phải là phu nhân Phàm thị rồi.
”Bốp”
”A....”
”Phàm ca ca anh dám đánh em sao.”
”thì sao, cô đánh con tôi, tôi còn không đánh cô trả báo sao.”
”Anh.... Anh dám đánh em, anh không sợ ba em biết được sẽ hủy hợp đồng quan trọng với anh sao?”
”Hủy thì hủy, cùng lắm tôi còn hợp tác người khác, đâu chỉ một mình ba cô đâu, vì sao phải nể mặt ba cô mà ủy khuất con tôi chứ.”
Anh thờ ơ, lạnh lùng nhìn ả, nói xong lại gần đạp mạnh tay ả từng đánh con gái anh sau đó đá bay ả ra xa khiến ả hộc máu ngất đi hôn mê.
”Aaa.....”
Anh không thèm nhìn ả xoay người nhìn các con hỏi:
” các con như thế này được chứ!”
Cố Tiểu Bối ánh mắt sáng rực nhìn baba đá bay ả thành vòng cung hộc máu đẹp mắt,reo lên:
” baba uy vũ, hảo soái a~, quá tuyệt vời nhưng nếu thêm một nhát dao vào má vào tay,chân thím kia càng đẹp mắt đâu hihi.”
Cố Tiểu Bối ánh mắt sáng lên, cười vui vẻ, giật đầu đồng ý lời em gái,cậu còn thêm lời:
”không chỉ thế, nên lột quần áo thím kia sau đó quăng thím xấu ra ngoài càng thêm nhiều người chêm ngưỡng vẻ đẹp mới tốt chứ.”
Cô bé nhỏ ánh mắt càng sáng:
” đúng nha, cách này hay, em cũng có xem trong tiểu thuyết có cảnh này, sao không thử nhỉ xem.”
(“.....”cạn lời hai bé này không phải là người.)
Cậu nhóc bánh bao nhìn bé gái,đầu chảy vạch đen:
”......” em không thể bình thường được sao.
Hai bé càng nói càng hăng làm mọi người muốn té xỉu, không phải chứ, đây mà đứa bé ba tuổi sao?
Vì sao lời nói lại độc như vậy a, nay nghe tổng giám đốc tỏ vẻ không ý kiến và đồng ý kiến họ càng muốn ngất, xem ra phải cẩn thận hai tiểu tổ tông này thôi không khéo sẽ bị như lời hai bé quá.
( tg khinh bỉ:giờ mới biết sao)
”Ừm baba đã biết, được rồi các con sao lại đến đây!”
”thì tụi con nhớ baba nên mới đến đây, không muốn tụi con nữa sao.”
Bé gái ủy khuất, ánh mắt ngập nước hai má phúng phính,đôi môi mín lại, hai tay nắm lấy quần áo hai nhìn baba chỉ cần ba nói không thì bé lập tức khóc cho xem.
Cố Tiểu Bảo thấy thế cảm thấy mất mặt, xoay đầu tỏ vẻ không biết bé.
Mọi người đều đau lòng bé, trái tim rung lên trước manh manh ngập nước đáng yêu, Ôi chao cưng quá, Phàm Ba đầu chãy vạch đen, anh có nói gì sao mà con gái anh muốn khóc rồi, haiizz ngồi xỏm xuống ôm lấy vào lòng xoa đầu nhỏ, khẽ cười ôn nhu:
”Sao ghét con được.”
”haha con biết baba sẽ nói thế, hôm nay là sinh nhật tụi con lên bốn tuổi baba sẽ về nhà chúc sinh nhật tụi con chứ.”
Bé gái lập tức vui vẻ, nở nụ cười tinh nghịch đáng yêu hào hứng nói làm mọi người càng thêm yêu thích bé.
”Ồ, hôm nay là sinh nhật các con sao? Được rôi, ba dẫn các con đi mừng sinh nhật các con nhé,...À phải rồi Bạch tổng sẽ đi cùng chúng tôi chứ.”
Khi nói mới nhớ ra có thằng bạn của anh ở đây nữa nên sẵn hỏi luôn, Bạch Hàn Thương cảm thấy sự tồn tại yếu thật rồi, vì cái gì giờ mới nhận ra hắn ở đây, Ô..ô... thật đả kích a, hắn dùng vẻ ngoài đạm nhiên cười giật đầu.
”được dù gì cậu mời mà.”
”ừm... còn các người còn không giải tán đi, muốn tiếp tục xem nữa sao.”
Thấy hắn đồng ý, xoay đầu liếc lành lạnh nhìn mọi người vẫn đứng đó, mọi người rùng mình lập tức chạy té khói tản ra.
Bé gái tò mò nhìn vị bên cạnh, mắt bé lóe sáng: “ Oa... chú thật soái nha, chú làm ba cháu không?”
Cả bốn người im lặng, bé trai cảm thấy điên rồi, tiếp tục trầm mặt tỏ vẻ cái gì không biết, hai người đàn ông thì câm lặng,
Phàm Dật Thần khóe miệng co rút nhìn bé gái đang hưng phấn trong lòng anh, đây rốt cuộc con ai mà dạy ra đứa con cực phẩm như vậy, vì sao thấy ai soái là nhận là cha vậy nè.
”Dật Thần, cậu nói xem tớ nghe lầm đi.” Bạch Hàn Thương miệng co quắp nhìn anh.
”Chú không nghe lầm đâu ạ, cháu nhận định rồi, chú sẽ là ba cháu...Nào nào chú nói đi, tên chú là gì?”
“.....Bạch Hàn Thương” Không biết vì sao hắn có chút không nỡ giận bé nên nói tên hắn ra.
”Bạch baba, chú là người ba thứ hai của cháu nhé.”
Bé cười rạng rỡ, mắt lóe lên giảo hoạt.
“..........” con gái à, sao con không hỏi ý kiến ba mà tự nhận hắn làm ba con rồi, không sợ mẹ con giết con sao.
“..........” vì cái gì nó là em gái của cậu nhỉ, sẽ sinh nhầm con đi.
“.........” Bạch Hàn Thương vô ngữ không biết nói gì, đây có phải là bé gái ủy khuất đáng thương, làm nũng với Dật Thần hay không? Vì sao hắn cảm thấy bé là lạ vậy.
”Sao thế sao mọi người nhìn con, ai nha con biết mà, con biết bản thân con xinh đẹp rạng ngời nên mọi người không nên nhìn con chằm chằm nha, không thì con thẹn thùng nha~”
“..........”
“..........”
“..........”
"Quoặc quoặc...." Đầu mọi người chảy hắc tuyến, khóe miệng co rút.