Bắc Thần quân quy, nữ tử không được tùy tiện đi vào quân doanh trọng địa. Một thiết tháp nam tử đen thui như than đá lăn một vòng ra cản lão tử, cao giọng gào.
Lão tử sao có thể đi tiếp, lập tức ghìm ngựa, ngạo nghễ nói: “Ta dự định tiến vào sao? Kêu Nhiếp Kiềm đi ra tiếp ta.”
Mọi người lặng lẽ.
“Đi đi a, hay là các người không nhận ra hắn?”
“To gan, tục danh của tướng quân, há có thể cho nữ tử như ngươi gọi sao, còn không xuống ngựa!!!” Người phía dưới trái lại giận dữ, ngoài ý liệu ngã vào lão tử.
“Tham tướng, người xem nữ nhân này đầy yêu khí, tám phần mười là gian tế phiên bang phái tới, thuộc hạ thấy trước vẫn là nên bắt giam.”
Cái gì ???
Lão tử giận!!!!
“Ta là người vợ trong truyền thuyết của Nhiếp Kiềm, nghiêm khắc mà nói, các ngươi hẳn là nên gọi một tiếng phu nhân.” Nhảy xuống ngựa tát mười cái vào cái miệng người đang phát ngôn lộn xộn, sau đó chậm chạp nói ra.
Vì vậy nơi đây toàn thể hóa đá.
Có người hồi phục trước tiên chạy vào trong mật báo. Lão tử chậm rì rì dẫn ngựa đi vào, giờ không ai dám ngăn cản.
Lúc Nhiếp Kiềm tới sắc mặt bất biến, cười đến nhu tình như nước, cái người này, khi sát khí càng nặng, thì lại càng cười ôn nhu.
“Dạ…” Chú ý tới thuộc hạ bốn phía, hắn rất nhanh ẩn giấu tên của ta: “Sao lại đi đến đây.”
“ Muốn cho phu quân một niềm vui bất ngờ a.”
“Khụ… khụ khụ… Đi theo ta.”
Ở giữa quân trướng của hắn, tìm cái ghế ngồi xuống, sát khí hắn rốt cục bạo phát.
“Ngươi tới làm cái gì?”
“A, Nhiếp tướng quân không phải khắp nơi treo giải thưởng tróc nã Dạ mỗ sao? Bản thân hôm nay đưa đến cửa lĩnh thưởng.”
“Nói thật!”
“Có người uy hiếp ta đến trộm binh phù của ngài.”
“Ai?”
“A, ngài không biết sao?”
“Người của bát hoàng tử?”
Đưa tay rót uống bình trà trên bàn hắn, đúng là trà Long Tĩnh cực phẩm, hắn cũng không truy vấn nữa, có một số việc chính hắn hiểu rõ.
Lục ca cùng Bát hoàng tử sớm muộn gì cũng có một ngày thế này. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ nhìn kết quả thôi.
Nhiếp Kiềm là người của Tứ ca, cho tới nay người này vẫn ủng hộ thái tử, mà Bát hoàng tử lại âm thầm lôi kéo thế lực này.
Lần này Nhâm Thương Long bắt ta đề ra yêu cầu như vậy, tám phần mười cũng là ý định tới gây rối.
Ta nắm chắc hắn sẽ không giết ta, bởi vì rõ ràng để một nước cờ bên người, chung quy vẫn tốt hơn so với trong bóng tối. Hơn nữa ta nghênh ngang xuất hiện trước mặt thuộc hạ hắn, hắn không thể giao đãi, vả lại , binh phù của hắn…
Lúc hắn bước đi thong thả ra ngoài trướng đột nhiên quay đầu lại: “Dạ Lưu Ly, ngươi rốt cục là loại người nào?”
Lão tử uống trà: “Tạm thời là phu nhân ngươi đi.”
“…”
Về sau ở trong lều trại hắn, hắn cũng bớt lo, dù sao so với thả ta quấy rối ở bên ngoài cũng tốt hơn?
Đã trải qua mấy ngày mới phát hiện người này…Đẹp thì đẹp thật nhưng thật là xứng với cái tên ma bệnh a…Mẹ ơi, chọc ngón tay một chút liền cứng người, làm sao mà làm binh mã đại nguyên soái aaaaaa.
Có đôi khi hắn ngồi dưới đèn đọc sách đến khuya, đi ngủ cũng luôn tự giác dựa vào bên giường, cũng may giường đủ rộng không đến nỗi chật vật. Quan hệ này rất kỳ quái, vô cùng chán ghét lại phải ở chung một chỗ.
Hắn toàn bộ khó nhìn được nhân ảnh, lão tử vị trí trong quân thập phần gì kia, không ai dám bất kính, không ai dám tới gần.
Cả ngày nhàn rỗi, phát hiện phía sau quân doanh có một ngọn núi cao lớn, đỉnh núi vách đá cheo leo cô độc, người thường khó có thể lên tới, thật là một nơi rất an tĩnh.
Vì vậy lúc hoàng hôn, có thói quen đứng ở tuyệt lĩnh đỉnh, tà dương dần lặn, tử hà như máu.
Trời cao đất xa.
Liền có ý nghĩ tự do cùng cực. Yên lặng cởi sạch toàn bộ y phục, dùng Lưu Ly đao đè lên, kéo thúc phát xuống, mặc tóc bay tán loạn, mở song chưởng nghênh đón ánh sáng bầu trời. Tự kỷ cũng tốt, biến thái cũng được, dù sao giờ khắc này, tuyệt đối vô câu vô thúc.
Vô câu vô thúc: tự do tự tại muốn làm gì thì làm.