Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký

chương 1-1: tiết tử: đêm đầu

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay vốn là trăng thanh gió mát, nhưng không hiểu từ đâu mây đen lại kéo đến, che khuất vầng cát nguyệt vốn là điềm lành. Gió lạnh kéo tới, thổi lá vàng lết thết trên ngõ hẻm vắng lặng, đưa lồng đèn lung lay chớp tắt. Cảnh đẹp như vậy lại sớm trở nên hoang tàn khiến lòng người không khỏi lạnh run. Là vì giao mùa hay đang báo trước điềm xấu?

Dù là vì gì đi chăng nữa, có một nơi vĩnh viễn không chịu ảnh hưởng của đêm đen, trái lại càng vì đêm đen mà nhộn nhịp hỗn náo. Chỗ này, đương nhiên là thanh lâu. Thanh lâu vốn không lạ gì với ai, càng thêm thân quen với cánh nam nhân ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, vì có Sở Khanh mới xuất hiện Hoàn phì, Yến sấu lẳng lẳng lơ lơ, phong tình vạn chủng. Đây cũng là nơi nam nhân an nhàn cảm thụ sự phục vụ của mỹ nhân, là nơi nam nhân biểu hiện cường quyền, ép buộc mỹ nhân yêu kiều dưới thân. Thường tình là như vậy, nhưng mà không phải không có ngoại lệ, tỉ như hôm nay.

Dư Lãnh nằm dài trên ghế quý phi, ánh mắt khép hờ, ngón tay thon dài như có như không gõ theo điệu nhạc day dứt động lòng người phát ra từ cây tỳ bà điêu khắc tinh xảo, một bộ dạng như chỉ đơn thuần đang chuyên tâm thưởng nhạc. Nhưng là, khi giai điệu đã đến hồi kết, bàn tay kia vẫn cứ nhẹ nhàng miết vào mặt bàn bóng loáng, dư đi vài nhịp.

“Sao không tiếp tục?” Mắt ưng chậm rãi mở, bên môi thoáng qua nét cười.

“Chàng vô tâm để ý, thiếp tại sao phải đặt lòng mình để đàn ca?”, Liễu Thanh Y là đệ nhất hoa khôi của thanh lâu này, đương nhiên không ngốc đến nỗi không hiểu rằng Dư Lãnh vốn chẳng hề để tâm đến điệu tỳ bà của mình, mày liễu không khỏi nhíu lại đôi chút, rồi lại giãn ra, trở lại vẻ dịu dàng hiền thục làm mê đảo bao nam nhân.

“Nàng còn cần ta bày tỏ tâm ý sao?” Dư Lãnh thêm chút đậm, chút ấm vào giọng nói, nhưng là trong mắt vẫn như cũ không chút lay động, thậm chí còn toát lên một chút ý châm chọc.

Liễu Thanh Y tuy trong lòng thầm sợ mình đã sơ ý làm mất lòng vị thiếu gia này, nhưng là nàng đã sớm quen với loại chuyện này, nên ngoài mặt vẫn giữ vẻ thong dong cùng điềm tĩnh, có chút nhún nhường đáp: “Ý của Y nhi không phải như vậy, được chàng ở bên đã là hạnh phúc của thiếp rồi.”

“Lại đây.” Dư Lãnh giang cánh tay phải ra, ngữ điệu như yêu chiều. Hắn vẫn là thích loại người biết điều hơn. Đó là lý do tại sao từ khi gặp vị mỹ nhân này, hắn chưa từng trêu ghẹo đến đóa kim hoa nào khác, nhưng hắn cũng không phải là yêu thích nàng. Đây chỉ đơn giản là một cuộc trao đổi hắn muốn làm. Nàng có tiền nàng muốn, hắn có chỗ thích hợp để phát tiết dục vọng.

Thanh Y yểu điệu đi như lướt đến bên cạnh Dư Lãnh, điều đầu tiên nàng làm không phải là sỗ sàng dựa dẫm vào thân thể tráng kiện của hắn, nhưng là nâng bình rượu lên mà rót vào bạc ly, tiếp đó nhẹ nhàng đặt lên môi rồi uống cạn.

“Khi nãy là Y nhi sai, trách nhầm chàng, ly này Y nhi xin bồi chàng, mong chuộc lỗi.”

Dư Lãnh nghe vậy, thoáng tỏ vẻ hài lòng, đưa tay tiếp lấy eo thon của mỹ nhân, kéo nàng dựa vào lồng ngực tráng kiện ẩn sau lớp y phục thượng hạng của mình: “Nàng không cần phải làm vậy.”

Liễu Thanh Y xoay người, dường như trong lúc vô ý đã chà xát thân thể mềm mọng mê người của nàng vào cơ thể của Dư Lãnh, đáp: “Nhưng là thiếp sai.” Thủy mâu lấp lánh cùng sóng sánh, trong veo như hút hồn.

Dư Lãnh nâng cằm nàng lên, nhướng mày: “Không phải khi nãy còn bảo ta bày tỏ tình cảm sao? Ta bồi nàng.”

Nói rồi dùng bạc môi chạm môi đào quyến rũ, nhanh chóng tách môi tìm mật.

Cả gian phòng đang dào dạt tình ý, chợt nghe âm tranh khàn đục vang lên: “Xin lỗi nha, làm phiền hai vị~”

Dư Lãnh đang chìm trong dục vọng, nào có thời gian để ý chuyện ngoài, huống hồ đây đang là thời điểm thanh lâu náo nhiệt… Khi phát hiện đã thấy tứ chi cứng ngắc, mỹ nhân trong lòng bị đẩy ngã xuống đất. Hắn nhíu mày, muốn theo thói quen hỏi lai lịch vị khách không mời này, nhưng cổ họng đã bị tắc nghẽn, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt đạo, bèn im lặng trừng mắt, phát ra sát khí kinh người.

“Trừng… cái gì? Đám hộ vệ… đã sớm…” Thanh âm trầm đục cùng ngắt quãng, nhưng không khó để nhận ra ý vị nữ nhân.

Dư Lãnh không khỏi được thêm một trận ngạc nhiên. Hộ vệ của hắn tuy rằng không phải tuyệt đại cao thủ, nhưng so với hai chữ “cao thủ” cũng không lệch, nữ nhân này sao có thể nhanh như vậy xử lí bọn họ mà vẫn vô thanh vô tức khiến hắn nhận không ra? Quả nhiên không phải loại người bình thường… Là có kẻ sai người đến hãm hại hắn sao? Hình ảnh suy đoán về vị chủ nhân sau lưng người này nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn. Chỉ có kẻ đó mới có khả năng thuê người tài giỏi như vậy… Hắn ta là muốn ăn cháo đá bát sao? Phải chết như vậy, hắn không cam tâm!

Nữ nhân kia dường như không mấy hứng thú với vẻ mặt của hắn, nhưng là lại để ý đến bộ phận khác trên người hắn, cất giọng nửa khen, nửa châm chọc, nửa lại như ngâm nga: “Ngươi xem, vẫn còn dựng cao như vậy, thật khác với tâm trạng của chủ nhân a~”

Dư Lãnh hoàn hồn, phát hiện trước mắt mình là một gương mặt nữ nhân bị che khuất dưới một chiếc mặt nạ bằng bạc, nhưng diễm lệ của nàng thật khó che lấp. Cằm nhỏ thon dài; môi đầy đặn mà không chút dư thừa, tươi như mẫu đơn; lam ngọc phượng mâu quyến rũ, khi ẩn khi hiện dưới hàng mi cong dài đều đặn vươn xuyên qua lớp mặt nạ dày, trong lúc này như đang say men mà huyễn hoặc ma mị; dưới lớp mặt nạ tuy tuyệt xảo mà thô sơ cứng rắn càng thêm vẻ ẩn ẩn dụ lòng. Trông vậy, lòng không khỏi thầm than cùng tấm tắc khen ngợi, dẫu biết rằng mình có thể sẽ mất mạng dưới tay yêu mị nữ nhân này.

Nhưng là, lời nói phát ra từ đôi môi nhỏ xinh kia như châm lửa khiến hắn vừa tức vừa thẹn, mặt tuy vẫn giữ nguyên một biểu cảm, nhưng vành tai đã sớm đỏ.

“Muốn nói gì sao?” Nữ nhân kia ngả ngớn đưa tay vuốt nhẹ từ cổ hắn, ngón tay thon dài nõn nà mạnh bạo phác họa gương mặt hắn, lướt nhẹ qua môi, rồi ghé chân tại vành tai ửng hồng của hắn: “Xem này, thật đáng yêu~”

Tâm trạng của Dư Lãnh thực đã ức chế đến cực điểm. Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu lại để cho một nữ nhân trêu ghẹo, còn giễu cợt bảo hắn đáng yêu… Là nam nhân nào cũng chịu không được! Nhưng mà… không hiểu sao hắn lại không thấy chán ghét, trái lại còn cảm thấy thú vị. Đáng chết!

“Ngươi cảm thấy… ta so với nữ nhân kia ra sao? Đáng giá hơn chứ?” Tay nàng theo lời dần dần một đường kéo xuống, nơi bàn tay bạch ngọc kia lướt qua, vạt áo dần mở đường, lấp ló cơ ngực nở nang của nam nhân.

Nghe đến đây, Dư Lãnh bỗng cảm thấy khác lạ. Nàng ta không phải là muốn mạng của hắn sao? Vậy nàng muốn gì? Hình như là…

Chất giọng càng lúc càng trầm khàn và hơi thở dốc của nàng khiến hắn không thể không nghĩ ngợi linh tinh.

“Sao lại… cứng người? Đoán ra… rồi sao?” Giọng nàng ngày càng ngắt quãng, bàn tay cũng tăng thêm tốc độ, nhanh chóng tháo cởi đai lưng của hắn. “Không tệ, xứng đáng để… ta trao…”

Trao? Trao gì?

Dư Lãnh ngày càng mờ mịt.

Nhưng là không đợi hắn nghĩ lâu thêm, một bàn tay nhỏ nhắn mềm dẻo đã cách lớp vải mà ma sát với cự long của hắn.

Hắn rùng mình, cảm giác vừa ngứa ngáy lại rất tham thú, dục vọng nhanh chóng tràn lấp cơ thể. Là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy. Hắn thừa nhận mình đa tình, cũng đã nếm qua nhiều nữ nhân, nhưng không ai mang đến cho hắn xúc cảm này. Hắn muốn!

“Ưm… tốt… Đến lượt ta…” Nàng đứng thẳng dậy, đưa tay đặt lên đoạn thắt lưng mềm mại, nhẹ rút. Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng đưa tay che mắt hắn, giọng nói đục trầm thêm phần nũng nịu đầy mê lực: “Không… Không cho… nhìn…”

Dư Lãnh nhìn thắt lưng nàng, chất liệu so với cái của y chỉ có hơn chứ không có kém. Là người hoàng tộc ư? Còn sót lại sao? Rõ ràng người kia đã đem quân huyết tẩy cả cung đình… Không thể nào!

Chút lý trí ấy của hắn rất nhanh bị che lấp bởi ham muốn. Qua những đầu ngón tay run rẩy của nàng, thân thể kiều mị mê người của nàng ẩn hiện, vốn là trắng tinh không tì vết, nhưng khi này đã ửng đỏ.

Nàng bị hạ xuân dược!

Dư Lãnh có chút mê đắm, lại có chút giãy dụa. Hắn mà lại bị hạ dưới tay một nữ nhân đang trúng xuân dược! Nhưng hắn lại chớp nhoáng quên mất tất cả, khi cơ thể của nàng dựa trên người hắn, không có vẻ e ngại của Liễu Thanh Y, cũng không chút ngả ngớn như những nữ tử thanh lâu khác. Nàng dựa vào, như cho hắn thấy rằng, sở dĩ nàng dựa vào hắn là vì nhu cầu. Có chút chế giễu, cũng có chút bất ngờ. Chế giễu là bởi khi trúng xuân dược, nàng cũng như bao phụ nữ khác, thèm muốn nam nhân. Bất ngờ là vì, nàng thế nhưng lại muốn “bá vương ngạnh thượng cung”, cũng có thể giữ cho cơ thể không lay động uốn éo vì quá thèm muốn, còn có thể kiềm chế không rên rỉ ngâm nga, và hơn nữa lại có khả năng đánh bại hộ vệ của hắn trong tình trạng thần trí không minh mẫn này. Nếu không phải là vì cần cổ noãn hồng của nàng, hắn chắc chắn nghĩ nàng là một nữ hái hoa tặc to gan lớn mật.

Nàng vẫn dùng tay thuôn nhỏ mà che đi đôi mắt chứa đầy dục vọng của hắn. Bàn tay nàng nhanh chóng tháo cởi tiết khố của hắn, giải tỏa cự long đang trương phình to đến đáng sợ. Nơi sâu thẳm của nàng chạm vào vật nam tính của hắn, hơi cọ xát, khiến hắn vừa nhột vừa khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng đâm thẳng lên, đương nhiên có cố đến mấy cũng không được khi huyệt đạo chưa được giải, mà cự long của hắn đã sớm trương phình, to đến đáng sợ. Mùi hương diêu bông thoang thoảng của nàng khiến hắn càng thêm ham muốn. Hắn thầm than, nữ nhân này còn không nhanh lên? Cái gì mà bá vương ngạnh thượng cung, tới giờ hắn cũng không cần so đo nữa!

Khi hắn đã mất hết chút kiên nhẫn cuối cùng, khi hắn tưởng nàng đang e ngại, thì nàng tiến vào, thật nhanh, dứt khoát và sâu, lại thêm cảm giác xuyên qua một lớp màn mỏng như tơ lụa Vạn Phúc thượng hạng khiến hắn không khỏi hút vào một ngụm lãnh khí. Dục vọng càng lúc lại càng dâng, hắn muốn nữa!

Nhưng nàng lại đứng lên, bóng hình liêu xiêu như muốn ngã xuống đất. Nếu như hắn không nhầm, kèm theo những đóa huyết mai nở rộ trên thân dưới của hắn là một giọt nước trong suốt.

Có lẽ, là nước mắt.

“Đa tạ đã cứu ta” Nàng xoay người, thản nhiên mặc y phục trước mặt hắn, tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh, lại như thể tất cả đều đã phát sinh rồi.

“Nhưng là, oán của ngươi, đối với ta, so với chút ân huệ này, còn nhỏ lắm.” Giọng nàng mỏng manh như sắp vỡ, cuối cùng tan thành hư không khi gọi tên hắn “Lần chịu khổ này, ngài nhận lấy đi, Dư Lãnh tướng quân. Hẹn không ngày tái ngộ”

Nàng cười khẩy. Có kẻ vì nhịn mà chết trên giường… Lần này… mong hắn cũng vậy đi!

Rồi nàng rời đi, vô thanh vô tức như khi đến.

Sở Khanh: là một nhân vật trong “Kim Vân Kiều truyện” của Thanh Tâm Tài Nhân và “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, được biết đến như một gã ăn chơi dâm loạn, chuyên đi lừa gái lầu xanh. Nữ nhân vật chính trong truyện – Thúy Kiều đã bị Sở Khanh lừa, buộc phải tiếp khách làng chơi.

Hoàn phì, Yến sấu: Chỉ Dương Quý Phi có vóc người béo tốt – là cung phi của Đường Minh Hoàng và Triệu Phi Yến thân hình mỏng manh – là cung phi của Hán Thành, ở đây được chỉ là gái lầu xanh đủ loại vẻ đẹp.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio