Mộc Du Hề rất muốn để cho chuyện cũ tan theo cơn gió, nhưng dư luận lại giống như cơn gió lốc cứ vây quanh cô. Là một cô gái đã đập mông của hot boy, cô muốn không nổi cũng khó.
Ngày hôm đó là trận đấu của hot boy, có rất đông người đến xem trận đấu, chiến công hiển hách của Mộc Du Hề, được thêm đủ loại mắm muối truyền ra. Thậm chí, còn có phiên bản cô tụt quần của hot boy…
Đám đàn em thảo luận về Giang Du Bạch trên sân bóng trong ngày hôm đó còn tới tìm cô, nói với giọng điệu u ám: “Đàn chị à, không phải chị đã nói, chơi bóng không được thì đánh nhau mà, sao nói chuyện không hợp thì lại đập mông?”
Đối với vấn đề lần này, tâm trạng của Mộc Du Hề rất phức tạp.
Nhưng mà tên cường tráng lại vô cùng tán thưởng hành động của cô ngày hôm đó, cảm thấy cô đã cứu vớt thể diện cho cậu ta.
Có một lần, cô và tên cường tráng tình cờ gặp Giang Du Bạch ở quầy bán đồ ăn vặt của trường, tên cường tráng được nước khiêu khích, “Tiểu tử, sau này hãy cẩn thận một chút, Du Hề của bọn anh đã từng tập luyện Taekwondo đó. Lần trước là hạ thủ lưu tình, nếu có lần sau nữa, thì anh sẽ bảo cậu ấy đập một cái lỗ ở mông cậu!”
Giang Du Bạch ngước mắt bốn mắt nhìn nhau với Mộc Du Hề, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cuối cùng hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác, bỏ chạy mà không thèm trả tiền đồ uống.
Mộc Du Hề: “…”
Cô nghe 《Chú Đại Bi》 cả đêm cũng không có giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.
Cô gặp lại cậu lần nữa là ở trong căn tin, bài vở lớp mười hai nặng, nên việc giáo viên dạy quá giờ là chuyện bình thường, đợi đến khi Mộc Du Hề chạy đến căn tin, thì trước quầy đã xếp một hàng dài.
Cô cực kỳ đói, đứng ở phía sau một người cao gầy. Nhưng có lẽ là do đói đến đầu óc mê muội, cô vậy mà lại không nhận ra người cao gầy này chính là Giang Du Bạch.
Cô xếp hàng chưa được bao lâu, thì phía trước có một đám người ồn ào muốn nhảy vào hàng. Cô lập tức khó chịu, lớn tiếng quát người ở phía trước: “Xéo đi, ra phía sau xếp hàng!”
Đám con trai nhảy vào hàng bị hù dọa, những người khác thấy có người ra mặt, thì cũng rối rít chỉ trích đám chen vào kia. Giang Du Bạch quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô, thì mặt đầy vẻ kinh ngạc, tay lại vô thức che mông của mình.
Cô xấu hổ, bóng ma trong lòng lớn bao nhiêu vậy? Sợ cô đến như vậy.
Hai nhân vật chính của sự kiện đập mông gặp nhau, quả nhiên đã dẫn tới một trận xôn xao. Vì vậy mà khoảng thời gian xếp hàng rất dài sau đó vô cùng lúng túng.
Giang Du Bạch gọi cơm ở trước mặt cô, sau khi Mộc Du Hề gọi đồ ăn xong thì đi tìm cậu trong căn tin, đi một vòng nửa cái căn tin mới nhìn thấy cậu ở trong góc.
Mộc Du Hề bưng một mâm cơm đi đến trước mặt cậu, cậu bị sự xuất hiện đột ngột của cô dọa hoảng sợ, một miếng cơm nghẹn ở cổ họng, sau đó bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng.
Mộc Du Hề đưa cho cậu một cốc nước, đến khi trở lại bình thường, thì thở dài một cái: “Đứa trẻ đáng thương mà.”
Sau khi Giang Du Bạch bị nghẹn, nước mắt chợt xuất hiện, cứ như vậy mà vô tội nhìn về phía cô.
Mộc Du Hề lại nói: “Đàn em à, chuyện ngày hôm đó là một tai nạn, hảo hán thì không kể những chuyện trước kia, chuyện này hãy để cho nó qua đi.”
Cô không nhắc đến chuyện đó thì còn khá tốt, vừa nhắc đến, thì mặt của Giang Du Bạch đỏ hơn. Nhìn thấy cậu đỏ mặt, Mộc Du Hề càng cuống cuồng giải thích, nhưng mà càng muốn giải thích, thì miệng càng không biết lựa lời, cuối cùng buột miệng nói: “Cùng lắm thì chị chịu trách nhiệm với em.”
Đang trong thời gian ăn cơm cao điểm, xung quanh đầy ắp người, Mộc Du Hề vừa hô lên, thì xung quanh lập tức có tiếng xì xào lớn hơn của cô.
Mà Giang Du Bạch, lại chạy mất dạng một lần nữa.
Mộc Du Hề nhìn đồ ăn trên bàn chưa ăn được mấy miếng, cảm giác tội lỗi lại bao phủ trái tim.