Khóc lóc ỉ ôi rất lâu, Bạch Tử Thanh lùi ra khỏi lòng hắn, vừa nấc vừa mếu máo lau nước mắt, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Hoắc Đình cười cười giơ tay ôm mặt cô, dùng ngón cái lau những giọt óng ánh trên khuôn mặt nhỏ, giở giọng trêu đùa:
"Cô bé mít ướt này, khóc đủ chưa?"
Bạch Tử Thanh không vừa ý.
Cô khóc còn không phải vì lo lắng cho hắn sao, đâu phải em bé nhõng nhẽo khóc nhè ăn vạ đâu, vậy mà còn chọc ghẹo cô cho được.
Nghĩ lại thấy tủi thân, cô đánh vào ngực hắn mấy cái.
Người bé tí nhưng lực tay cũng không phải nhẹ nhàng gì.
"Ừm, anh không cười nữa.
Nhưng mà anh vui, vì cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi, còn chịu ôm anh nữa."
Vừa nói hắn vừa ôm siết cô vào lòng, hít hà hương tóc của cô.
Tiếc thay mùi vani ngon ngọt đã bị mùi thuốc sát trùng nồng nặc át đi mất.
Nghe hắn nhắc đến, nỗi oan ức bao lâu nay lại như dòng thác tràn lên trong lòng, biến thành từng giọt lệ rơi trên khuôn mặt nhỏ.
Cô vừa đẩy vừa đánh hắn, miệng cất lời trách móc.
"Anh...!quá đáng lắm..."
"Anh không tin em.
Hức...!Em đã nói em chỉ mới nói lại được mà thôi.
Em cũng không có hạ độc gì hết.
Hức..."
"Nhưng mà anh không nghe, không chịu tin em..."
"Anh còn...!còn ép buộc em làm chuyện kia.
Em đã nói em không muốn...!Em đau...!Hức...!Mà...!Mà anh vẫn không chịu dừng."
"Anh nói sẽ chờ, nói sẽ theo ý em, nhưng toàn nói dối không à...!Anh toàn nói dối..."
Hoắc Đình để mặc cho cô mắng mỏ mình, để cho cô trút hết nỗi niềm trong lần này, giải toả những ưu phiền uất ức chôn giấu trong lòng cô.
Chỉ có như thế, cô mới mau chóng khoẻ lại được.
Thấy người kia im lặng, cô được nước tố cáo hết mọi tội lỗi của hắn ngay trước mặt chính chủ.
"Anh nói muốn em ở lại, nhưng lại cho người con gái khác làm hầu cận của anh, cho cô ấy thắt cà vạt này, khoác áo này...!Hức..."
"Thế thì cho cả anh luôn đi, em chẳng thèm đâu, hu hu..."
Cô lại còn nói mấy lời giận dỗi với hắn.
"Em đã bảo không phải em hạ độc, anh cứ không tin, lạnh lùng với em, quát mắng em, còn đập đồ đạc..."
"Em yêu anh như thế, thương anh không hết, sao có thể hại anh được."
"Anh không thương em, không thích em chút nào hết...!Hu hu..."
Đang lúc xúc động nên Bạch Tử Thanh nói năng loạn xạ hết cả, nhưng Hoắc Đình đúng thời điểm bắt được trọng tâm.
Hắn ôm lấy vai nhỏ đẩy cô ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử ánh nước.
"Em vừa nói gì?"
"Anh không thương em..."
"Không, câu trước!"
"Em...!Em..."
Chợt nhớ ra mình vừa mới nói cái gì, dưới làn nước mắt, gò má người con gái bỗng chốc đỏ hồng lên khác thường.
Hoắc Đình sáp tới, chống trán hắn lên trán cô, ủn ủn vài cái, dụ dỗ cô nàng:
"Nào, mèo con, em vừa nói gì? Nói lại được không?"
"Nãy giờ em đánh anh đau quá này, vết thương đau quá."
Bị doạ, cô tưởng vết thương của hắn có vấn đề thật, vội rút lại nước mắt ngắn dài, lo lắng chạm lên tấm băng gạc trắng tinh:
"Anh đau hả? Em gọi bác sĩ."
"Không cần, em chỉ cần nói lại câu vừa nãy là anh hết đau ngay thôi."
Hắn túm tay cô lại, hôn hôn ngậm ngậm đầu ngón tay hồng hồng nhỏ xinh.
Đồ lưu manh này rõ ràng là đang bẫy cô, đau với đớn gì cơ chứ.
Đường đường một người đàn ông cao to lại bày trò giả vờ đáng thương, có biết mất mặt không vậy?
Bạch Tử Thanh nhăn nhó đẩy hắn.
"Anh lại lừa em..."
Nhưng đôi tay nhỏ vừa đặt trên ngực hắn, đôi môi ai đó đã ập xuống chiếm lấy môi cô.
Nụ hôn mãnh liệt và triền miên, hắn ngậm lấy môi cô, say sưa m*t mát.
Khi cánh đào hồng đã được tô điểm đỏ lên cùng căng mọng, hắn đè cô ngã ra sau, nhào tới tách hàm răng nhỏ, thành công chiếm cứ khoang miệng ngọt ngào.
Lưỡi hắn mềm mềm mà di chuyển khắp miệng, khi thì quấn lấy lưỡi cô đá qua đá lại, khi thì khẽ lướt lên chân răng trêu chọc, khiến cho cô gái bên dưới run lên vì nhạy cảm.
Ban đầu cô có chút chống cự, nhưng về sau hàng phòng ngự đã bị hắn phá bỏ hoàn toàn.
Cô để mặc cho hắn dùng môi lưỡi khiến cô chìm dần vào mê đắm.
Đến khi cô không chịu nổi nữa, đập đập vào ngực hắn xin dừng, hắn mới luyến tiếc buông bờ môi mọng, nhưng còn cố tình dây dưa, hôn hôn nhẹ thêm vài cái.
"Anh yêu em, Thanh Thanh."
Cả người cô mềm nhũn vì nụ hôn của hắn, giờ lại giống như tan chảy vì lời tỏ tình mùi mẫn kia.
Trước đây bọn họ ở bên nhau, không có lời âu yếm tỏ tình chính thức nào, nhưng hiện tại đã khác.
Cô tỏ tình với hắn, hắn nói lời yêu cô, mối quan hệ lúc này trở nên càng rõ ràng hơn, khiến niềm tin vào tình cảm của họ trong lòng cô cũng theo đó mà được nâng cao.
Cô xúc động ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh ánh nước.
"Ừm, em cũng yêu anh."
Chỉ chờ có thế, hắn lại tiếp tục cúi xuống giày vò đôi môi xinh đẹp, còn di khắp cổ cùng mang tai cô.
Bàn tay hư hỏng khẽ xoa vùng eo thon mịn, ý đồ muốn đi xuống, nhưng Bạch Tử Thanh tóm lấy tay hắn giữ lại.
Cuối cùng, hắn nghe lời không đi tiếp, nhưng bàn tay lại chuyển hướng lên trên, xoa bóp vùng đồi núi mềm mại.
"Ưm...!Ưm..."
Lần này cô không ngăn cản được nữa, chỉ vừa cảm nhận tình cảm mãnh liệt trên môi, vừa bật lên những âm thanh bản năng trong trẻo quyến rũ nhất.
Cô càng như vậy, hắn lại càng thêm bá đạo chiếm hữu.
Chỉ là trong cái sự điên cuồng này có sự dung túng của cô, nếu cô từ chối, hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức dừng lại.
Trên chiếc giường đơn trắng tinh của bệnh viện, hai người cứ quấn quít mãi như vậy rồi thân thân mật mật ôm nhau chìm vào giấc ngủ...
Vì sự việc ám sát lần này, bọn họ rút ngắn kì nghỉ dưỡng, trở về nước sớm hơn dự định.
Bạch Tử Thanh bước từ trên xe xuống, cẩn thận dìu Hoắc Đình vào nhà.
Hắn thì nặng mà cứ dựa dẫm vào cô, thân hình người con gái có tí xíu, khó nhọc đỡ lấy hắn.
Mấy vệ sĩ xung quanh muốn qua giúp nhưng đều bị hắn âm thầm dùng ánh mắt sắc bén đuổi đi hết.
Đương lúc được mặn nồng tiếp xúc với cô, dễ gì lại để mấy người kia phá đám.
Cô Tô nhìn khung cảnh hoà hợp trước mặt, không biết nên nói gì.
À thì cũng xem như trong cái rủi có cái may, dù chuyến đi này có chút nguy hiểm nhưng đổi lại hai người bọn họ đã hoà thuận ngọt ngào trở lại rồi.
Lúc này ở nhà cũ.
"Cái gì? Nó dám đối xử như thế với cháu dâu tương lai của ta?"
Ông cụ gõ cái gậy cồm cộp xuống nền nhà, âm thanh dội lại vang khắp căn phòng khách xa hoa rộng lớn.
Ông chỉ được báo lại rằng Hoắc Đình đã bắt nhốt, còn hành hạ người hầu nữ mà lúc trước hắn rất ưng ý chiều chuộng.
Đương nhiên, việc hắn bị hạ độc thì lại bị giấu kín.
"Đi, đi tới Hoắc Viên.
Ta phải sang xem cháu dâu, dạy cho thằng nhóc kia một bài học mới được."
Ông cụ hùng hổ xông ra cửa, dáng vẻ như người nhà gái đi bắt gian cháu rể.
Chỉ là vừa bước mấy bước đã có người vào báo Hoắc Đình bị thương nặng, khiến ông lão lo đến sốt vó, quên cả chuyện hỏi tội, vội vàng chạy ra xe giục tài xế lái thật nhanh đến Hoắc Viên.