Uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của vị cảnh sát muốn đưa bọn họ lên lầu, Lyon rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đem tinh lực tập trung trên người tên nam tử người châu Á kia. Hắn không rõ, vì cái gì đối phương có thể gọi tên của mình.
Bất quá chân tướng đơn giản ngoài dự đoán: Bush nhận sai người.
Bush là đi ra gặp mặt vị võng hữu chưa từng thấy, mà vị võng hữu kia phi thường trùng hợp có cái tên phát âm giống tên hắn, không những thế, cái cây chết tiệt đập hắn gãy xương kia tựa hồ cũng là của vị võng hữu kia, vì thế Bush vừa gọi, bản thân vừa quay đầu lại, sự tình liền bi kịch.
Bất quá cũng nhờ cái chuyện bi kịch này, nếu không phải đối phương trong lúc bản thân hôn mê giải thích thân phận của mình với cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ tra rõ thân phận không rõ của mình, chỉ cần điều tra triệt để chút, bản thân liền xong đời.
Lyon nhẹ nhàng thở ra, hắn tính toán tạm thời sắm vai võng hữu của Bush, tiền của hắn còn chôn ở dưới tàng cây. Hắn đã nghĩ tốt rồi, đây là lần cuối cùng, lấy được tiền hắn liền lập tức xuất ngoại, tùy tiện tìm một chỗ ở hẻo lánh, mai danh ẩn tích vài năm, sau đó tìm một thân phận mới một lần nữa sống qua ngày.
Lyon nhìn nhìn Hồ Bất Thích bên cạnh, đối phương luôn luôn trộm đánh giá mình, một khi phát hiện mình nhìn qua liền lập tức thu hồi tầm mắt, cư nhiên còn đỏ mặt!
Lyon cảm thấy bản thân cả người nổi da gà.
Hắn lúc này mới nghĩ đến, đối phương cùng nam võng hữu gặp mặt… Shit! Người này là cơ lão (gay)!
Lyon run lên trên người nổi da gà.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân thật mạnh, Lyon cùng Hồ Bất Thích đồng thời xoay người, thời điểm thấy rõ đối phương là ai, Hồ Bất Thích cao hứng phất phất tay, “Hi, Johnny, anh đã về rồi ~ ”
Johnny ôm một chú chó đi tới, nếu như là một loại chó nhỏ như búp bê may mắn thì không sao, cố tình chó ông ta ôm lại là… là giống chó Rottweiler.
Trong đầu Lyon lướt qua một hàng tin tức như này:
Chó Rottweiler: chó đực đến cm, đến kg; chó cái đến cm, đến kg. Thân thể cường tráng, động tác rất mạnh, khí thế cường hãn, là một trong những giống chó có dũng khí cùng lực lượng nhất trên thế giới, có thể coi là giống chó dùng để hộ vệ cùng dùng để phòng ngừa bạo lực xuất sắc nhất.
“Johnny anh tính toán nuôi sủng vật sao?” Hoàn toàn không cảm thấy một màn này có cái gì không đúng, Hồ Bất Thích tiếu a a.
“A? Sủng vật gì? Tôi nhặt được nó ở cửa, bộ dáng thoạt nhìn ăn rất ngon …”
Một tay chế trụ miệng chó, một tay khác đem nó chặt chẽ cố định trong ngực, mặt Johnny rốt cục từ sau thân chó lộ ra.
Đó là một mỹ nam tử, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, tuyệt không giống lực sĩ tay không bắt chó, cố tình anh ta chẳng những bắt, thoạt nhìn còn muốn đem chó cho vào nồi.
“…” Lyon yên lặng không nói tiếng nào.
“Ách… Tôi cảm thấy chú chó này hẳn là có chủ rồi.” Hồ Bất Thích nói xong, thật cẩn thận đem bàn tay hướng về phía cổ của chú chó, đương nhiên, nếu không phải nhìn Johnny đem cẩu cố định tốt rồi, cậu tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay với một con chó thể hình lớn như vậy.
Trên cổ chú chó quả nhiên là có hạng quyển, mặt trên còn treo một cái thẻ.
“Mr.Smith, a! Đây chắc không phải là chó của Smith tiên sinh trên lầu đi! Anh thật là nhặt được ở cửa?” Hồ Bất Thích đọc ra tên trên thẻ, sau đó thăm dò kêu tên Smith tiên sinh, sau đó chú chó trong ngực Johnny quả nhiên càng thêm kịch liệt giãy dụa bốn chân, rốt cục trong lúc Johnny thất thần, đoạt lại quyền sở hữu cái miệng của nó, lớn tiếng sủa “Gâu” một tiếng với Hồ Bất Thích.
“Biết đâu thật là chó của Smith tiên sinh, Johnny anh vẫn là đến hỏi một tiếng đi.”
“A? Vốn cho rằng đủ nhét kẽ răng chứ…” Johnny thanh âm kéo dài, thoạt nhìn có chút luyến tiếc, “Bất quá Smith tiên sinh là ai? Tôi như thế nào không biết?”
“Ở lầu trên, cùng một tầng với anh đấy, anh ta đã dọn vào hai năm rồi. Đúng rồi, tôi lại phát hiện một nhà hàng rất ngon, hôm nào chúng ta gọi Jerry cùng đi ăn đi?”
Nhìn Johnny bộ dáng uể oải, Hồ Bất Thích vội vàng đề nghị, đề tài đơn giản nhất có thể khiến Johnny yêu thích mỹ thực vui vẻ lên chính là nhà hàng ăn ngon. Mà Jerry trong miệng cậu là một người ở phòng khác — một tên cật hóa, đồng dạng ở trên lầu Hồ Bất Thích, là hàng xóm của Johnny, chú thích, Jerry cũng là người ngoại quốc.
“Johnny, quên giới thiệu với anh. Vị này chính là Liên, bạn của tôi.”
“A! Là võng hữu lần trước cậu đề cập qua sao? Các cậu rốt cục gặp mặt a! Chúc mừng!” Johnny trí nhớ không tồi, Hồ Bất Thích chỉ đề cập qua một lần, anh ta liền nhớ kỹ tên Liên, bắt tay, anh ta rốt cục thả chú chó trong ngực xuống, đổi lại dùng tay trái xách hạng quyển của nó, “Xin chào, tôi là Johnny, ở phòng trên lầu Bush, đúng rồi, tôi là diễn viên, lần đầu gặp mặt, cho cậu ảnh tôi mới kí tên đi!”
Johnny nói xong, từ trong ba lô nhỏ trước người tùy tiện lấy ra một tệp ảnh chụp thật dày, sau đó không phân trần nhét vào trong tay Lyon.
Lyon cau mày nhìn thoáng qua ảnh chụp: tựa hồ là áp-phích của bộ điện ảnh, mặt trên có một đám tuấn nam mỹ nữ mặt hoảng sợ đang chạy trốn, phía sau là một con khủng long diện mạo dữ tợn, bên cạnh còn in tên phim《XX Jurassic 》.
Lyon khóe miệng co rút: nói là ảnh chụp cậu kí tên, mặt trên lại không có ai là cậu, không cần nói tôi cũng biết, cậu diễn chính là con khủng long kia!
Chính xác! Chúc mừng ngài Lyon tìm ra chân tướng!
Kỳ thật, Johnny kỳ thật là người của hành tinh khủng long đến địa cầu làm công. Từ khi tiền bối tham diễn trong《công viên kỷ Jura》 một lần là nổi tiếng, mỗi ngày được ăn thịt ba chỉ thịt chân giò thịt bò đến mức thể trọng tăng nhanh, sau đó không thể không về với ông bà, anh ta liền tiếp nhận công tác của tiền bối, từ quê nhà đi tới địa cầu.
Sau đó, độc giả của chúng ta, mời dời tầm mắt xuống phía dưới, nhìn thấy chú chó kia không? Đúng! Chính là chú chó Rottweiler bị Johnny xách cổ, kỳ thật, đó là ai, các bạn hiện tại đại khái biết rồi đi?
Kỳ thật, người ngoài hành tinh giống như người ngoại quốc, tùy thời sinh hoạt tại bên người chúng ta.
Bất quá điểm này Lyon tất nhiên là không biết, dựa theo Hồ Bất Thích giới thiệu, hắn cho rằng Johnny chỉ là một người ngoại quốc từ một vùng nông thôn ở một quốc gia Âu Châu nhỏ bé nào đó đến nước Mỹ làm công mà thôi.
“Thang máy đến.” Johnny một bàn tay mang theo chú chó của Smith tiên sinh, một tay khác thực thân sĩ mời Hồ Bất Thích bọn họ đi trước.
Lyon lẳng lặng đứng ở vị trí góc trong cùng bên phải trong thang máy, bên cạnh hắn, Hồ Bất Thích cùng Johnny đang nói chuyện, còn chú chó bị Johnny túm cổ, ánh mắt nháy không nháy mà nhìn chằm chằm Lyon, cái loại tầm mắt này khiến Lyon có chút phiền táo.
Luôn mãi dặn Johnny cần phải bái phỏng Smith tiên sinh một chút, sau khi xác định Johnny sẽ không trộm đem chó ăn luôn, Hồ Bất Thích dìu Lyon đi ra thang máy.
Lấy chìa khóa ra mở cửa nhà mình, trong nháy mắt cửa mở, Hồ Bất Thích vạn phần may mắn ngày hôm qua Smith tiên sinh đến thăm, vì chiêu đãi khách, cậu nhiều ít cũng đã dọn phòng một chút, bằng không Liên đi vào nhìn thấy chính là chỗ đổ rác một người đàn ông độc thân sáng tạo ra.
“Có chút nhỏ, giường ở bên kia.” Phòng khách rất nhỏ, Hồ Bất Thích rất nhanh dẫn “Liên” tới phòng ngủ của mình, thẳng đến khi đến trước giường, mặt cậu mới hậu tri hậu giác nóng lên, “Cái kia… Tôi thấy chân anh bị thương, vẫn là nằm trên giường dưỡng bệnh tương đối tốt… Tôi không ý tứ gì khác! Tôi sẽ không đối với anh như vậy!”
Cho dù hai chân gãy xương, cậu cũng không có biện pháp làm gì tôi. Trong lòng yên lặng nghĩ, Lyon chậm rãi nằm trên giường của Hồ Bất Thích.
Trong chốc lát đại não của Lyon —— ngụy · Nguyên soái tiên sinh bắt đầu tinh vi vận chuyển.
Liên a Liên hiện tại nằm trên giường của mình, chăn của mình, gối đầu của mình—— buộc dây tạp dề, Hồ Bất Thích ôm khuôn mặt đỏ thẫm của mình.
Bush… Khi có mặt anh lại cùng dã nam nhân bỏ trốn… đại não —— thật · Nguyên soái tiên sinh trống rỗng.
Bush bọn họ đi rồi, lại một đám người nữa tới đem hắn kéo đến trong một cái viện, tùy tiện đào cái hố rồi rất vô trách nhiệm bỏ mặc hắn. Không thể tự hỏi cảnh ngộ hiện tại của mình, ngài Nguyên soái chẳng qua là vừa vặn nhìn thấy một màn kia của Bush.
Người đàn ông kia… là cha của một trong những chậu dã loại đó sao (Lee: anh Liên là đang nhắc đến mấy chậu hoa Bush gửi cho ảnh đó)? Đối phương cùng mình đồng thời xuất hiện trước mặt Bush, Bush cảm thấy đối phương so với bản thân tương đối tốt hơn. Quả nhiên…
Quả nhiên là mình muộn một bước sao?
Bản thân mình sớm tỉnh lại một chút Bush không có ai thì chỉ có thể chọn mình a a a a! (không hổ là ý tưởng của lưu manh thiếu tự tin vạn năm ế a)
“Em không yêu anh sao?” Liên giống như nghe được lòng mình đang nói chuyện.
“Không! Em đương nhiên yêu anh!” Một thanh âm khác bỗng nhiên nói, hàm nghĩa trong lời nói lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Nguyên soái, anh lúc này mới phát hiện nói chuyện căn bản không phải thanh âm trong lòng anh gì đó, nói chuyện chính là hai người, một người tóc dài, một người tóc ngắn.
Bởi vì rất nhiều thực vật vừa có nhuỵ cái vừa có nhị đực, cho nên người hành tinh thực vật phân biệt giới tính rất kém, cho nên xin hãy thứ cho ngài Nguyên soái vô pháp dung được định nghĩa nam nữ của người địa cầu.
Hai người kia bắt đầu nói chuyện, ngài Nguyên soái ngay từ đầu còn thoáng tự hỏi một chút mình có nên rời đi hay không, nhưng mà nhìn nhìn bốn phía, phát hiện trừ anh ra, chung quanh còn có rất nhiều thực vật, nếu hai người này không ngại bị người vây xem, cho nên ngài Nguyên soái quyết định tạm thời nghe một chút bọn họ tán gẫu những thứ gì.”Vậy tại sao ngày hôm qua em cùng nam nhân khác đi chơi? Ngày hôm qua là lễ Giáng Sinh, em rõ ràng nói muốn cùng anh đón lễ!”
Thanh âm tóc ngắn càng lúc càng lớn. Nếu như là hình người, lúc này lỗ tai ngài Nguyên soái chắc hẳn đều dựng thẳng lên rồi, nề hà bộ dáng ngài Nguyên soái bây giờ còn là một thân cây, nhánh cây không biết vào lúc nào cũng bị mất, vì thế Nguyên soái tiên sinh đành phải dựng lên đầu của Jl— à không! Là đầu hoa hồng.
“Người kia là anh trai em, em đã nói với anh rồi, anh ấy từ quê mang lên cho em bánh táo mẹ làm cho em, em cùng anh ấy đến bãi đỗ xe lấy, vốn là muốn ăn cùng anh, ai biết chỉ một lát như vậy, anh đã không thấy tăm hơi, em còn tưởng rằng——”
Thanh âm tóc dài nghe quái quái, nếu tinh thông tiếng Anh trên trái đất thêm một chút, ngài Nguyên soái liền sẽ biết, cái loại kỳ quái này đại biểu cho tủi thân.
Đầu hoa hồng của Nguyên soái nhất tề run rẩy một chút.
“A!? Nói như vậy… rất xin lỗi anh hiểu lầm em bảo bối! Em… em nhìn anh…” Tóc ngắn vò đầu bứt tai, tóc dài đứng đối diện bỗng nhiên đem tay bám vào bả vai đối phương, nhếch miệng một cái (kỳ thật là mỉm cười), sau đó miệng tóc dài gặm lên miệng tóc ngắn.
Hai người gặm nửa ngày mới dứt miệng ra, sau đó tóc ngắn bỗng nhiên từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp, lộ ra bên trong một cái khuyên tròn lấp lánh.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Những lời này Nguyên soái nghe hiểu, bởi vì nghe hiểu, cho nên anh kích động: nguyên lai cầu hôn còn có thể như vậy!
Anh lại học được một chiêu!
Đối diện tóc dài miệng cong càng lớn.
“Em… Em đây là đáp ứng? Anh… Anh quá kích động! Anh muốn đem chuyện này ghi lại.”
Miệng nói xong, nhiệt độ cơ thể tóc ngắn tăng lên rõ rệt lại bắt đầu đào túi áo, một lúc lâu từ trong túi tiền lấy ra một con dao nhỏ.
HARRY LOVE JEAN
Vèo vèo vài cái, tóc ngắn khắc một dòng chữ như vậy lên thân cây trước mắt.
Đối diện tóc dài miệng lại cong cong, sau đó cầm lấy dao nhỏ trong tay đối phương, tiếp sau chữ JEAN lại khắc mấy chữ:
HARRY LOVE JEAN LOVE HARRY
“Cái cây này chứng kiến tình yêu của chúng ta, về sau ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm chúng ta đều đến đây, còn phải mang theo hài tử đến…”
Hai người đều vui mừng, Nguyên soái không vui.
Mặc cho ai mạc danh kỳ diệu bị xăm hình cũng sẽ không vui vẻ đi? Hơn nữa trên người lại khắc tên người khác, còn love love, về sau bà xã thấy được thì làm như thế nào? Cầu hôn trước phải cọ cọ vỏ chứ.
Trong lòng nghĩ, Nguyên soái đang định có động tác, đã thấy tóc dài trước người lại động.
“Cái kia… khi cầu hôn, có ánh trăng, có nhẫn, có phải hay không còn thiếu cái gì?” Tóc dài có chút rụt rè giương cằm lên.
“Thiếu cái gì?” Tóc ngắn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu, tầm mắt của bọn họ đồng thời theo mùi hướng nhìn về phía trước chín mươi độ, dừng ở trên hồng JJ của Nguyên soái.
“Em nói đúng, anh quên hoa, em chờ chút, anh lập tức chuẩn bị cho em——”
Khắc lên người ta một thân love love coi như xong, còn muốn hái hoa của ta? Nguyên soái nổi giận, anh quyết định mở miệng.
Để mở miệng, anh biến thành hình người. Vì thế khi tóc ngắn đáng thương lần thứ hai quay người lại quyết định đi hái hoa, đụng đầu vào bả vai Nguyên soái.
Tóc dài: “=.=”
Tóc ngắn: “==”
Hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi khiến đối phương hoảng sợ, ngài Nguyên soái nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Cậu có biết Bush đang ở nơi nào không?”
“Ách… lớn hay nhỏ?” Đây là tóc ngắn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
“Trẻ tuổi.”
“Nếu nói đến Bush, hẳn là ở Nhà Trắng đi?” Đây là tóc dài trước thì bị dọa đến sắc mặt tái nhợt giờ tiện đà bị mê đến hai gò má phiếm hồng.
Gật gật đầu, hỏi được vấn đề bản thân muốn hỏi, Nguyên soái vung ống tay áo, mang đi một thân love love.
“Cái kia…” Nhìn nhìn vị trí nguyên bản là đại thụ nay lộ ra một cái động đen thật sâu, thanh âm tóc ngắn có chút run rẩy. Nắm chặt tay bạn gái, hắn cảm giác tay của đối phương cũng run rẩy rất lợi hại, “Đừng sợ…”
“Em…” Thanh âm bạn gái có chút chần chờ.
“Đừng sợ!” Tóc ngắn khiến thanh âm của mình càng thêm kiên định tin cậy.
“A a a, em quên! Cựu tổng thống Bush đã chuyển nhà rồi! anh đẹp trai phía trước dừng lại a a a!”
Nhìn bạn gái trong ngực muốn tránh thoát khỏi ôm ấp tin cậy của mình để đuổi theo “Nam quỷ”, tóc ngắn lau nước mắt chua xót, quyển sách kia nói đúng, “Nam nhân đến từ hoả tinh, nữ nhân tới từ Sao kim”, đường về đại não bạn gái mình cùng đại não bản thân mình quả nhiên không phải — cùng một hành tinh.