Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

chương 9-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lần nữa ngồi trên phi thuyền, Hồ Bất Thích có chút hưng phấn lại thêm chút tò mò, cậu hiện tại biết nơi này không phải là nước Mỹ, cũng biết con tàu lúc trước mình lên cũng không phải phi cơ trực thăng, cậu hưng trí bừng bừng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy được rất nhiều cảnh tượng xinh đẹp mà bình thường chỉ thấy trên sách, bất quá đại bộ phận cậu gọi không nổi tên.

“Ai? Cái kia chính là mặt trăng đi.”

Rốt cục thấy được hình ảnh quen thuộc, Hồ Bất Thích cao hứng quay đầu lại chỉ cho Liên nhìn, lại rơi vào đôi mắt xanh đang nghiêm túc chăm chú nhìn mình của đối phương.

“Em, chúng em có một truyền thuyết, nói là trên mặt trăng có Hằng Nga, thỏ ngọc, đúng, đúng rồi! Còn có Ngô Cương, hắn bị phạt mỗi ngày phải chặt cây hoa quế.”

Có chút ngượng ngùng, Hồ Bất Thích vội vàng quay đầu lại, chỉ chừa một cái ót với Liên, không biết lỗ tai hồng thấu của mình vẫn ở trong tầm mắt của đối phương.

“Hằng Nga? Cái này anh chưa nghe nói qua, bất quá nơi đó có cây quế, ba ngàn năm trước bọn anh thu được tín hiệu xin giúp đỡ từ mặt trăng, có một đôi vợ chồng đã từng trong lúc vô ý sinh hài tử ở nơi đó, kia lộ nhiều khi đó vẫn là tiểu binh, anh nhớ rõ chính là cậu ta mang những đứa trẻ đó về, a —— đúng rồi, con hắc viêm thú kia chính là do cậu ta mang về từ trên mặt trăng tặng cho anh.” Liên cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc trả lời vấn đề của Hồ Bất Thích.

Như thế nào lại hồ đồ đến mức quên mất đứa nhỏ của vợ chồng a!

Nghe Liên nói xong, Hồ Bất Thích cảm khái một chút, sau đó trộm quay lại đầu, thấp giọng hỏi, “Kỳ thật, em vừa mới đã muốn hỏi, Liên anh rốt cuộc bao nhiêu rồi a?”

“Ha hả~” Ngài Nguyên soái giả ngu.

Đôi tiểu tình lữ mới công khai quyết định đi nghỉ ngơi, ven đường Hồ Bất Thích phát hiện không ít bồn hoa.

“Không nghĩ tới người thực vật các anh cũng sẽ dùng thực vật để trang trí phòng a!” Đổi thành người địa cầu mà nói, liền giống như thả một người sống trong phòng mình để trang trí vậy, thật sự là thưởng thức chịu không nổi a.

“Sẽ không.” Liên khoát tay áo, ngón tay của anh đã mọc lại, bên trên đeo nhẫn Hồ Bất Thích nhặt được, “Những thứ này là binh lính trên phi thuyền, bọn anh vẫn không có thói quen rời khỏi thổ nhưỡng trong thời gian dài, đến buổi tối đi ngủ vẫn là sẽ như vậy nghỉ ngơi một chút.”

Hồ Bất Thích bừng tỉnh đại ngộ.

Làm người địa vị cao nhất trong đội ngũ xuất hành, phòng của Liên là lớn nhất thoải mái nhất, Hồ Bất Thích mơ hồ bị Liên kéo vào phòng của anh mà không tự biết.

Cửa tự động trạng thái kim loại lỏng chất liệu gỗ chậm rãi đóng lại, chờ đến thời điểm Hồ Bất Thích quay đầu lại, phía trước vẫn là cửa chính ngay cả cái khe hở cũng không nhìn thấy.

“Liên… anh, anh không đi ra ngoài sao?” Hồ Bất Thích dùng tay trái nhéo nhéo ngón tay phải, lúc cậu căng thẳng thì đều làm như vậy.

“Đây là phòng của anh, chúng ta đi ngủ đi, còn có lát nữa sẽ đến địa cầu.”

Này, nhanh như vậy đã muốn cùng ngủ sao? Cậu, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, quần lót cũng chưa có đổi a?!

Hơn nữa——

“Lúc đi ngủ bên cạnh còn có người nhìn, này… Không tốt đi?” Tuy rằng vẫn luôn ở nước Mỹ, chính là cậu trên bản chất vẫn là một xử nam đông phương truyền thống.

“Cái kia là bồn hoa phổ thông.” Theo tầm mắt Hồ Bất Thích nhìn lại, Liên rất nhanh hiểu được Hồ Bất Thích chỉ chính là ai, “Không phải toàn bộ thực vật đều có thể biến thành hình người, chỗ này của anh đều là thực vật phổ thông vô pháp biến thành người hình cũng không có ý thức, rất xinh đẹp, không phải sao?”

Liên khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Hồ Bất Thích, sau đó tiếp tục giới thiệu nói, “Chỗ bọn anh còn có một loại thực vật đã có trí tuệ nhưng vô pháp biến thành hình người, bọn họ thường thường cũng tự nguyện vui vẻ làm bồn hoa.”

“Ách? Vì cái gì a?” Hồ Bất Thích không rõ.

“Bởi vì lương rất cao, dù sao, chỗ bọn anh phải giao thuế kếch xù.” Nguyên soái nói xong, nhìn nhìn vẻ mặt lúng túng của Hồ Bất Thích.

Thân mến, em không cần lo lắng sinh hoạt phí, anh tình nguyện bản thân đi làm bồn hoa, cũng không muốn em chịu khổ —— Nguyên soái ở trong lòng thâm tình thổ lộ nói.

Đáng tiếc, anh hiểu lầm biểu tình của Hồ Bất Thích, Hồ Bất Thích kỳ thật chỉ là đơn thuần cảm thấy: yêu cầu thực vật nộp thuế thật khổ bức a!

Bất quá Liên nói đi ngủ thật đúng là đi ngủ, anh không biết nhấn chốt mở chỗ nào, giây tiếp theo, sàn nhà liền mở ra, chậm rãi nâng lên một cái giường quốc vương kích cỡ lớn trong truyền thuyết, sau đó hướng Hồ Bất Thích vẫy tay, bản thân liền nằm lên, hơn nữa không bao lâu liền thật sự ngủ.

Là thật ngủ, ngay cả hô hấp cũng không có.

Cẩn thận kéo chăn, Hồ Bất Thích cảm thấy, cái chuyện mà nửa đêm tỉnh lại có khả năng đối mặt với người yêu không có hô hấp cùng tim đập, cậu quyết đoán yêu cầu thời gian thích ứng!

Không bao lâu, Hồ Bất Thích cũng ngủ, cậu không biết chính là, sau khi cậu ngủ, nhịp thở của cậu, nhịp tim của cậu, cũng bất tri bất giác đình chỉ.

Bên trong vì thế trở nên im ắng——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio