Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Angon vừa kết thúc tràng cười ghê rợn thì nghe Ầm Ầm vài tiếng, tường thành bong từng mảnh gạch rơi tỏm xuống dòng nước đục ngầu rồi chìm mất, kinh thành cứ thế mà rã ra. Đến lúc này Angon mới ngẩn ngơ nhìn dòng nước đang ồ ạt chảy về phía bậc thềm cao nơi hắn đang đứng, cuốn phăng đi tất cả, binh lính Assyria chết quá nửa, số còn lại đang lo sợ cố tìm đường thoát, trong khi binh linh Ai Cập đang tấn công tới, chém giết với tốc độ kinh hoàng.

Carol đang mơ màng cũng ngạc nhiên, cố vùng thoát ra nhưng không được, đành phải để cho Angon ôm, trong lòng không ngừng tự hỏi ai đã làm nên kì tích này, thật là thông minh, dùng sức người để thay đổi cả thiên nhiên. Angon độc ác siết chặt Carol, ánh mắt hung tàn:

- Cô gái, cô biết về chuyện này đúng không?

- Không có, tôi không biết, nhưng kinh thành này của ông sắp sập rồi, mau chạy đi thôi, ha ha! Do ông ép chúng tôi cả!

Carol oằn người cười, sau đó khẽ ho khan mất tiếng, chọc Angon điên tiết lên, hắn vung tay tát Carol một cái rõ đau khiến nàng ấy ngất lịm đi, Ruka ở ngay phía sau lại không làm gì được. Binh lính Assyria bỏ chạy gần hết, chỉ còn lại vài người đứng bên cạnh Angon.

- Con nhãi láo toét, đừng mơ thoát khỏi nơi đây, tao sẽ cho chúng mày chết trước khi nước nhấn chìm kinh thành này.

Angon vừa nói tay vừa bóp cổ Carol, đứng từ xa còn nhìn thấy gân tay xanh tím đang nổi lên đủ biết hắn dùng sức cỡ nào. Carol ngất xỉu, mất sức phản kháng, nếu cứ tiếp tục chỉ e là nó sẽ chết.

Nhưng, cứu hay không cứu?

Nếu Carol còn sống, sau này Izumin gặp lại nàng sẽ như thế nào…

……

Ta bắt buộc phải kéo cung tên ra căng hết cỡ, nhắm hướng Angon bắn xuống.

Carol không yêu Izumin, lỗi không phải của nàng ấy, lỗi đều do bọn đàn ông mà ra…

Đúng vậy, Carol không có tội, ta đành phải cứu nàng ấy thôi…

Mũi tên của ta xẹt ngang qua má của Angon khiến hắn ném Carol xuống, Ruka vội chụp lấy nàng, còn hắn thì ngẩng đầu lên nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta cũng không sợ, nheo mắt cười lại, tay tiếp tục bắn mũi tên thứ hai. Hắn định phóng thương lên chỗ ta thì Menfuisư đã lao từ dưới bậc thang lên đến nơi, cầm kiếm chém một nhát… Tay của Angon rơi xuống, hắn đau đớn quằn quại ngồi thụp xuống, trơ mắt nhìn cánh tay đang bị dòng nước cuốn đi, ánh mắt căm hận nhìn ta, nhìn Carol, sau đó nhìn Menfuisư, vơ lấy thanh kiếm kế bên đánh tay đôi cùng Menfuisư.

Cho dù hắn có đê tiện bao nhiêu đi chăng nữa nhưng hắn vẫn là vua một nước, kiếm pháp không tệ, Menfuisư đang bị thương đấu tay đôi với hắn cũng có chút chật vật. Lúc này kinh thành đổ xuống, bức tượng thần nứt làm đôi, đè chết vô số binh sĩ. Ta không quản hai kẻ điên háo thắng dư máu đó nữa, vội kéo Ruka cùng Therru chạy lên chỗ cao nơi binh sĩ Ai Cập đóng quân.

Bên dưới Menfuisư và Angon vẫn rất hăng máu mặc cho nước đã lên tới chân, ta đi được một đoạn lại tức giận quay trở lại, đánh lên đầu Menfuisư một cái, nó hằn học với ta:

- Chị không đi, ở lại làm gì đấy?

- Chị?

Ta cũng không thèm đeo khăn che mặt nữa, tháo ra, vui vẻ nhìn Angon. Hắn trân trối nhìn ta, sau đó lại bắt đầu giở trò:

- Hoàng phi Hitaito, ngài đến cứu ta đúng không, mau đuổi bọn Ai Cập này đi…

- Ờ, ta là hoàng phi Hitaito nhưng đang đi cùng binh lính Ai Cập, thằng nhãi này là em trai ta! Còn người cứu viện cho hoàng đế đang trên đường đến đây, ngài chờ tí!

Angon không muốn chết một mình mà muốn kéo ta chết chung. Được, hắn muốn thì ta đây cũng sẵn lòng! Ta đẩy Menfuisư sang một bên, bóc một nắm bột thuốc mê rồi tung ra khiến Angon tê liệt toàn thân, vết thương chỗ cánh tay bị chém tê buốt lên, càng lúc càng đau. Hắn trúng thuốc mê không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta co chân chuẩn bị đá hắn xuống dòng thì:

- Nữ hoàng, nữ hoàng, xin ngài hãy tha cho hoàng huynh của ta…

Ta ngạc nhiên nhìn Shan, thằng bé đang ôm chầm lấy Angon, như thể nếu ta đẩy Angon thì nó cũng sẽ chết theo. Angon giết hoàng tử để đoạt ngôi vua nhưng lại không giết đứa bé này, xem ra hắn rất yêu thương nó. Ít nhiều gì hắn vẫn còn nhân tính…

Ta vứt mũi kiếm, quay lưng đi về phía đoàn người Ai Cập, bỏ lại tất cả sau lưng. Mọi chuyện đã xong, giải thoát được hoàng đế cùng hoàng phi, đánh bại Assyria, có thể trở về rồi. Ta dự định sẽ trở về Hạ Ai Cập một chuyến, dù sao cũng có chuyện cần giải quyết, sau đó sẽ quay về Hitaito.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio