Trác Chính Dương thoáng lặng im, sau đó anh nở một nụ cười sáng lạng
“Lại xem quà sinh nhật anh tặng em đi”
“Hả?”
Trác Chính Dương kéo tay Đồng Nhan, đặt vào lòng bàn tay cô một hộp quà. Đồng Nhan thản nhiên nhìn:
“Món quà này quá quý giá, em không thể nhận”
Đồng Nhan cầm sợi dây chuyền trong tay bỏ vào hộp, trả lại cho anh, cô biết nhãn hiệu này, đắt chết đi được, huống hồ trên sợi dây còn khảm những viên kim cương nặng trĩu, lóng lánh. Trác Chính Dương nhận lấy, nhìn cô.
Đồng Nhan nở nụ cười nhẹ nhõm
“An ninh giờ không tốt, sợi dây chuyền giá trị như thế, nếu em không đeo thì tiếc, nhưng em mà đeo thì có khi lại trở thành đối tượng của bọn cướp giật”
Trác Chính Dương cười toét miệng với cô
“Biết ngay em sẽ nói vậy mà, vừa rồi chỉ trêu em thôi, anh định tặng nó cho một cô nàng gần đây anh đang theo đuổi, thế nào, đẹp không?”
Đồng Nhan:
“Đẹp, thiết kế nổi tiếng, được làm thủ công, thương hiệu đẳng cấp, không tệ không tệ”
Trác Chính Dương bật cười, sau đó anh móc từ trong túi ra một tập phiếu mua sắm
“Cho em, đây mới là quà sinh nhật mà anh chuẩn bị”
Đồng Nhan nhận lấy tập phiếu nặng trĩu
“Món quà này đã đúng ý em chưa?”
Trác Chính Dương cười hì hì với cô
“Bên trong có phiếu siêu thị, có cửa hàng nữ trang, còn có quầy trẻ em…”
Đồng Nhan cười
“Cảm ơn anh”
“Không có gì”
Trác Chính Dương khoát khoát tay
“Lần này về gấp quá, không kịp chuẩn bị quà tử tế cho em, nếu không như vậy đi, ngày mai anh mời em và Cách Lạp ra ngoài ăn một bữa”
“Ngày mai em phải làm việc”
“Vậy , mấy giờ tan làm”
“Chính Dương…”
“Quyết định thế nhé, sau khi hết giờ làm anh tới đón em”
Trác Chính Dương nhìn cô, cười gian tà
“Ngủ sớm đi, bây giờ gia cũng không quấy rầy em nữa, ngày mai gọi em thị tẩm sau”
Thị tẩm? Đồng Nhan cười giễu cợt
“Vậy không tiễn gia, tạm biệt”
—
Buổi sáng, Đồng Nhan xuống lầu mua bữa sáng xong xuôi thì Cách Lạp và Trình Mai Mai mới thức dậy.
Trình Mai Mai ngậm một cái bánh tiêu, mở máy tính kiểm tra trên Taobao có đơn đặt hàng mới không, vừa vui vẻ online vừa lén lấy đồ ăn.
“Vận may hôm qua không tồi, có tận đơn đặt hàng, một thuốc chống xuất tinh sớm, một loại có hứng thú với đồ chơi con rệp …Nhan Nhan, mau đến đây xem này, lại còn có người mua cái này, đúng là khỏe thật đấy…”
Bánh tiêu
đồ chơi con rệp: đồ chơi tình dục(sextoy)
Trình Mai Mai lẩm bẩm, sau đó kích động gọi cô tới xem.
Đồng Nhan trừng mắt nhìn Trìn Mai Mai, ra hiệu với cô nàng rằng Cách Lạp đang ăn sáng
“Nhan Nhan , cậu không hiểu con trai cậu rồi, hôm qua nó còn giúp mình xử lý một đơn đặt hàng đấy, người mua inbox lại cho mình là người bán cho anh ta rất cẩn thận, giảng giải rất cặn kẽ”
Trình Mai Mai thản nhiên nói.
Nghe Trình Mai Mai nói xong, cả khuôn mặt Đồng Nhan vừa xanh vừa đỏ, tuy cô biết Cách Lạp là đứa trẻ trưởng thành sớm, nhưng cô không thể tưởng tượng nổi nó lại có thể giải thích cho khách hàng cách sử dụng đồ chơi tình dục, mẹ nó còn không biết dùng nữa là nó.
Đồng Nhan nhìn Cách Lạp
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Cô dừng lại rồi hỏi tiếp
“Con hiểu những thứ này sao”
Cách Lạp không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, nó uống môt ngụm sữa dậu nành rồi trả lời cô
“Con không biết, nhưng cũng chẳng sao, con chỉ cần đọc sách hướng dẫn, sau đó giải thích cho người ta, người ta chắc lần đầu lên mạng mua loại đồ này nên con lừa rất dễ dàng”
Đồng Nhan ngạc nhiên trước lời giải thích hồn nhiên của con trai
“Lần sau không được giúp dì ấy làm việc nữa”
Trình Mai Mai ngồi bên cạnh, không vui
“Cách Lạp rất thông minh, có nền tảng tốt, mình dạy nó lên mạng làm giàu, đào tạo cho nó khả năng kinh doanh nhạy bén, sau này nó trở thành thương nhân nổi tiếng, tiêu diệt thằng cha khốn khiếp của nó, lúc ấy thì cậu nở mày nở mặt rồi còn gì”
Bồi dưỡng Cách Lạp thành tài, rồi tiêu diệt ba nó là mơ ước của Trình Mai Mai.
Hồi xưa, lúc cô bị Tần Nhiên bỏ rơi, Trình mai Mai đã đưa cho cô rất nhiều tiểu thuyết cho cô đọc, ví dụ như “Tổng giám đốc lạnh lùng truy đuổi cô vợ bỏ trốn”, “Người mẹ đơn thân mang con chạy trốn” “Tổng giám đốc tuyệt tình yêu say đắm”……đủ loại, không cần suy nghĩ cũng biết, cô nàng muốn nói với Đồng Nhan một chuyện: Tần Nhiên sẽ phải hối hận quay về tìm cô.
Nhưng đã nhiều năm, Tần Nhiên chẳng hề đi tìm cô, cuộc sống của anh ta lại ngày càng như ý, nên Trình Mai Mai không còn ảo tưởng giống như kịch nói của Đài Loan nữa, mà cô nàng ký thác hy vọng lên người Cách Lạp, cô nàng mơ tưởng Cách Lạp có thể trở thành một doanh nhân lớn, thông qua các hoạt động mờ ám, giở trò phía sau, thu mua xí nghiệp Tần thị, ép Tần Nhiên phải nhẩy lầu hoặc khiến anh ta rối loạn thần kinh tới nỗi vào trại tâm thần, oanh oanh liệt liệt diễn bộ phim Hương Cảng trên TVB nói về thăng trầm trong gia tộc quyền quý
-
Đồng Nhan tươi cười, quay lại, nói với Trình Mai Mai
“Nó không làm như thế đâu”
Đồng Cách Lạp ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, liếc nhìn Đồng Nhan, rồi lại cúi đầu ăn bánh bao, bỗng nhiên nói
“Mẹ, con muốn làm bác sĩ”
Đồng Nhan cười
“Được, thôi mẹ đi làm đây, Cách Lạp, nhớ uống sữa chua, Mai Mai, nhớ nấu cơm trưa đấy”
Trình Mai Mai có lẽ vẫn choáng vì câu nói của cô, mãi sau mới trả lời:
“Biết rồi, không để con trai cậu đói bụng đâu, buổi trưa mình dẫn nó đi ăn một bữa thật ngon”
“Dì Mai~~~”
Đôi mắt Cách Lạp sáng lên, nhìn cô nàng
“Trưa chúng ta ra ngoài ăn gì?”
“Nghe nói dưới lầu mới mở quán mì, chúng ta ăn mì xào trứng đi”
Nghe xong, Cách Lạp chu miệng:
“Dì ác thế , lại là mì hả “
Đồng Nhan bật cười, rồi xách túi ra cửa. Từ bé, Cách Lạp đã không thích ăn mì, điểm này thì nó cực kỳ giống người nào đó. Nhưng lúc còn ở Mỹ, có hôm cô muốn dẫn nó đi ăn một bữa cơm ngon, thì nó lại rất vui vẻ, nói
“Mẹ, chúng ta cứ ăn mì đi, con thích ăn mì mà”
Lúc ấy, nó mới chỉ tuổi mà thôi.
-
Công việc của cô hôm nay là tiêu thụ điện thoại di động, công việc này do bác gái bán hoa quả dưới lầu giới thiệu cho cô, con trai bà hình như làm quản lý ở một công ty điện thoại di động nào đó, lần trước anh ta lái một chiếc xe Buick về thăm mẹ, cô cũng gặp qua một lần, mặt mũi sáng sủa, có vẻ là một thanh niên có tiền đồ, con người anh ta cũng không tệ, nghe cô nói muốn tìm việc làm thêm, anh ta liền nhiệt tình đề nghị cô làm tạm việc này. Đãi ngộ không tệ, NDT một ngày, hầu như cách một tuần đều triển khai hoạt động, như vậy một tháng cô có thể kiếm được NDT, vài tháng thôi là cô dư tiền mời gia sư về dạy thư pháp cho Cách Lạp.
NDT = ., VND
NDT = VND
NDT = VND
Khi Đồng Nhan chạy tới quầy tiêu thụ, mọi người cũng đã bắt đầu bận rộn với công việc, làm cùng quầy với cô là chị Hà , thấy Đồng Nhan tới, chị tươi cười, chào hỏi
“Đồng Nhan hả, sớm như vậy đã tới rồi, em thật chịu khó”
Đồng Nhan vội vàng cười
“Sớm gì nữa chị ơi, chị Hà không phải còn đến sớm hơn em sao?”
Chị là nhân lâu năm ở đây, chị là một người phụ nữ góa chồng, hình như chồng chị làm lái xe taxi, qua đời vì tai nạn giao thông, để lại cho chị một đứa con gái, con gái chị đã lên đại học, giờ đây gánh nặng trên vai chị đã nhẹ đi nhiều, nhìn chị rất rạng rỡ.
Đồng Nhan thay đồng phục làm việc, rồi ra quầy đứng chờ khách hàng cùng chị Hà. Cô mặc một bộ đồ màu đỏ, càng làm tôn lên nước da trắng nõn mịn mà của cô, sắc mặt cô thoạt nhìn rất hồng hào. Mới sáng ra, cũng chẳng có mấy khách hàng, nhiều người cũng chỉ ‘cưỡi ngựa xem hoa’ thôi, nên không có nhiều việc để làm. Cô buồn chán dọn dẹp quầy hàng, chị Hà đứng bên cạnh cô, tán gẫu
“Đồng Nhan, nghe nói chỗ em ở muốn xây dựng lại?”
Đồng Nhan
“Đúng vậy chị ạ, nhưng có ít người đồng ý chuyển đi lắm, nên bây giờ vẫn cứ bế tắc”
Chị Hà
“Nghe có vẻ không ổn, người tiếp nhận công trình này là tập đoàn Tần thị, chị thấy sớm muộn cũng phải thi công, người quản lý của Tần thị không phải nổi tiếng là người làm việc rất nhanh và quyết đoán hay sao? Sao anh ta có thể để công trình đó kéo dài mãi được? Cứ kéo dài mãi thế , có khi cuối năm cũng chưa xong ấy chứ”
Đồng Nhan ngẩng đầu, cười
“Ở thêm được ngày nào hay ngày ấy chị ạ, nếu thật sự khởi công, thì cũng đành chấp nhận thôi”
Chị Hà gật đầu
“Vậy em đã tìm được nhà chưa”
Đồng Nhan cười bất đắc dĩ với chị Hà
“Đắt quá nên không thuê nổi chị à, phương tiện giao thông thuận tiện, những chỗ có tiền thuê rẻ, giao thông thuận lợi – thì sớm đã bị người ta thuê hết rồi còn đâu”
Chị Hà thở dài
“Một người mẹ đơn thân như em, sống cũng đâu dễ dàng gì”
Tuần trước, Cách Lạp từng mang cơm qua cho cô nên chị Hà đã gặp nó, chị biết rõ cô có con trai, nhưng chị cũng chỉ biết có vậy : Cô là một người mẹ đơn thân.
Chị làm sao có thể biết được Tần Nhiên hô mưa gọi gió ở thành phố A lại là chồng cũ của cô, còn cô, Đồng Nhan, là con gái của Đồng Kiến Quốc, người năm xưa bị khép tội nham nhũng ở thành phố A, người người khinh bỉ.
năm đã trôi qua, chuyện cũng đã trở thành quá khứ, dù sự việc này năm đó có chấn động thế nào, giờ cũng chỉ là một chuyện cũ, người ta cũng dần dần sẽ quên đi mà thôi
Đồng Nhan cười
“Cũng không quá khó khăn, em đã quen rồi, Cách Lạp là đứa trẻ rất hiểu chuyện nên em cũng bớt lo nhiều”
“Con trai em đúng là đứa hiểu chuyện, hơn nữa nó cũng rất đáng yêu , mỗi tội hơi ít nói, trẻ con hoạt bát vẫn tốt hơn em ạ”
Đồng Nhan cúi đầu cười, không nói gì nữa. Khoảng nửa tiếng sau, tất cả cửa hàng náo nhiệt dần, cô và chị cũng bắt đầu giới thiệu điện thoại cho khách hàng
“Xin chào, quý khách cần giới thiệu điện thoại đúng không ạ”
” Chiếc điện thoại di động này có ưu điểm lớn nhất là chụp ảnh rất đep ngang với với máy ảnh kỹ thuật số đấy ạ, độ phân giải khoảng triệu điểm ảnh, ngoài ra , các chức năng khác cũng được trang bị đầy đủ…”
“Cái này mới được đưa ra thị trường, kiểu dáng của nó vô cùng đẹp”
“..”
Sau khi nhóm khách hàng cuối cùng rời khỏi, Đồng Nhan đang duỗi thắt lưng thì chị Hà đột nhiên tới gần, nói với cô
“Em xem, đôi tình nhân bên quầy điện thoại di động đằng kia có phải là ngôi sao nào đó hay không, chị thấy quen lắm”
Đồng Nhan nhìn theo hướng chị Hà chỉ, khuôn mặt cô cứng đờ, cô quay đầu lại
“Em cũng không rõ, có thể họ là những kẻ có tiền thôi”
“Chị nhớ ra rồi”
Chị Hà vỗ đầu, giọng chị hưng phấn
“Người quản lý Tần thị…Tần …Tổng cùng với con gái của Tống gia ….Lần trước hai người còn cùng nhau xuất hiện trên báo, họ được truyền thông bầu chọn là đôi trai tài gái sắc …”
Đồng Nhan cười với chị Hà
“Chị Hà, chị vẫn đọc tạp chí lá cải sao”
“Con gái chị rất thích Tần Nhiên, nó luôn nhắc tới người này với chị, chị cũng chỉ tìm hiểu một chút thôi mà…”
Nói xong, chị lại thoáng nhìn người kia, tự nhủ
“Không biết có đúng là bọn họ không, nhưng % là người đó”
“Oaaaa , Tiểu Nhan, bọn họ đi tới phía chúng ta”