Nữ Hoàng Bi Kịch

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng Nhan vừa từ trên sân thượng xuống, thì bị chị Hà bắt lại hỏi

“Em thấy quản lý Lý thế nào?”

Đồng Nhan vừa dọn dẹp quầy hàng, vừa cười đáp

“Không tệ”

“Nếu như cảm thấy không tệ, vậy em tóm anh ta về làm cha dượng cho Cách Lạp đi thôi”

Đồng Nhan cười, không nói gì.

Chị Hà thở dài, không tiếp tục đề tài này nữa. Buổi chiều, khách hàng đông hơn buổi sáng nhiều, tuy công việc này của cô chỉ cần đứng sau quầy, sử dụng miệng lưỡi là được, nhưng nếu bạn phải đứng cả ngày, thì đây cũng là một công việc vất vả đấy.

Đồng Nhan cố gắng chịu đến giờ tan làm, cổ họng cô đã bắt đầu đau, đôi chân giống như bị bơm đầy nước, nặng kinh khủng. Cô bước ra khỏi trung tâm mua sắm kỹ thuật số, đang định đi tới trạm xe bus thì một chiếc ô tô dừng trước mặt cô, một khuôn mặt vui vẻ ló ra từ cửa sổ xe:

“Nhan Nhan, lên xe đi”

Đồng Nhan vẫn do dự thì một khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ló từ trong xe ra:

“Mẹ, con bị chú Trác bắt cóc…”

Đồng Nhan thầm mắng trong lòng, nhắm mắt lên bước lên chiếc xe Hummer

“Ăn ở đâu thế?”

Trác Chính Dương vừa lái xe, vừa xoay đầu nhìn cô

“Anh muốn ăn món Giang Nam, Cách Lạp muốn ăn món cay Tứ Xuyên, hai bọn anh ai cũng không nhường ai, bây giờ đang rất bế tắc, vì thế Nhan Nhan, em làm người quyết định đi…”

Đồng Nhan nói luôn, không chút cần nghĩ

“Món ăn Giang Nam đi, Cách Lạp không thể ăn cay”

Nghe cô nói xong, Trác Chính Dương đắc ý huýt sáo

” Đi, chúng ta đi Phúc Duyên Cư nhé…”

Đồng Cách Lạp ngồi bên cạnh anh,bĩu môi nói

“Trẻ con đúng là không có nhân quyền mà”

Trác Chính Dương:

“Ai nói con không có nhân quyền hả, không phải con đã được tham gia bỏ phiếu sao, chẳng qua bị thua Pk với chú mà thôi”

Pk: PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.

Đồng Cách Lạp vứt suy nghĩ qua một bên

“Hai người thông đồng với nhau, con bị pk thua là chuyện tất nhiên”

Trác Chính Dương vui vẻ

“Nói đúng lắm, chú với mẹ con đúng là thông đồng với nhau”

Ở thành phố A đông đúc, rất hay bị tắc nghẽn giao thông, gần tối thì càng đông nghịt, bình thường, nếu Trác Chính Dương gặp phải chuyện này thì đã sớm điên cuồng nhấn còi rồi, vậy mà bây giờ anh rất kiên nhẫn, có vẻ tâm trạng rất tốt, dọc đường, anh không ngừng trêu chọc Đồng Cách Lạp.

Đi khoảng nửa tiếng thì tới Phúc Duyên Cư. Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp, nhìn khu tứ hợp viện trước mắt, cô chỉ biết ăn một bữa ở chỗ này so với đốt tiền còn nhanh hơn, trước kia cô từng theo cha tới đây, nhưng khi đó chỗ này không gọi là Phúc Duyên Cư, mà gọi là Giang Nam Tiểu Uyển, cũng làm món ăn Giang Nam, rất nổi tiếng. Bây giờ đã đổi tên, có lẽ cũng đã đổi chủ.

Tứ hợp viện là một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, và xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh cạnh của hình vuông đó là khu nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng và cổ kính. Tứ hợp viện tượng trưng cho sự giàu sang, quyền quý của giới quan lại thời phong kiến.

Bên ngoài Tứ hợp viện được bao quanh bởi các bức tường lớn, vững chắc, kiên cố, cho thấy khả năng phòng thủ tốt mỗi khi có thiên tai, địch họa gì. Bên trong Tứ hợp viện yên tĩnh, thoáng đãng, phù hợp cho gia đình đoàn viên, xum họp.

Đồng Nhan vốn muốn Trác Chính Dương đổi địa điểm, dù sao chỉ là một bữa ăn thôi, ở đây quá đắt, cô và Cách Lạp phải thiếu nợ anh bao nhiêu ân tình nữa đấy, nhưng không đợi cô mở miệng, Trác Chính Dương đã ôm Cách Lạp bước vào, anh còn không quên nhắc nhở cô đi nhanh lên.

Đồng Nhan trong lòng nghẹn lại: Quên đi, bữa cơm này đối với cô là mấy tháng tiền lương, nhưng đối với hắn, chuyện mời cô ăn bữa cơm này với chuyện mời cô ăn bánh nướng chẳng có gì khác nhau, nếu cô bảo đổi địa điểm, cũng quá khác người đi!

Trác Chính Dương đang ở trong một khu ghế lô được thiết kế đúng tiêu chuẩn của Trung Quốc, nó giống như một căn phòng nhỏ, cửa lớn bằng gỗ lim, gian ngoài đặt một cái bàn tròn nhỏ chạm khắc, ngăn cách bởi cánh cửa kính trơn , phòng trong là gian nhỏ để nghỉ ngơi.

Đồng Cách Lạp lần đầu được tới nơi như thế này, đôi mắt phượng của nó quay tròn, rồi nó quay đầu phát biểu cảm tưởng với Đồng Nhan

“Mẹ, chỗ này thật ….”

Trác Chính Dương ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, nói với Đồng Nhan”

“Nhan Nhan, đứa con em dạy dỗ thật láu lỉnh nhỉ”

Anh cầm thực đơn đưa cho Cách Lạp

“Nào, không ăn được món cay Tứ Xuyên, vậy để bù cho con, hôm nay chú để con chọn món được không”

Dừng lại:

“Cách Lạp, con biết chữ không đấy?”

Đồng Cách Lạp nhìn Trác Chính Dương một cách khinh thường

“Chú nhàm chán quá đấy, ôi chaoo…”

Bây giờ thứ khiến Đồng Nhan tự hào nhất có lẽ chính là IQ của con trai cô, nó mới tuổi thôi, nhưng trí não của nó đã vượt quá số tuổi, sau tuổi, chỉ số IQ của nó bắt đầu phát triển vùn vụt, theo Trình Mai Mai nói, Đồng Cách Lạp căn bản chẳng cần đi nhà trẻ làm gì, tới đó nó sẽ bị kiềm nén. Ba bạn trai cũ Trình Mai Mai là hiệu trưởng trường tiểu học Hạnh Phúc ở khu Tây, nên Cách Lạp được nhận vào lớp trường tiểu học Hạnh Phúc dù chưa đủ tuổi đi học.

Quyển thực đơn này không ghi giá thức ăn, nên Cách Lạp gọi món ăn càng thuận tay, dường như nó đã gọi hết những món nó hết bày lên bàn, gọi xong xuôi, nó nói rất khách sáo với Trác Chính Dương

“Chú Trác, sau này lớn lên, phát đạt, con sẽ mời chú bữa ăn lớn hơn”

Nghe những lời này của Cách Lạp, mặt mày Trác Chính Dương rạng rỡ hẳn

“Được, nếu không Cách Lạp nhận chú làm cha nuôi đi, sau này càng tiện cho con hiếu thảo với chú”

Cách Lạp nhìn Đồng Nhan, hỏi ý kiến của cô, nhận cha nuôi không phải là việc nhỏ, nó không thể tự quyết định được

“Mẹ, mẹ thấy sao?”

Đồng Nhan

“Cha nuôi của con chứ của mẹ đâu, nếu như mẹ giúp con quyết định thì con lại bảo mẹ cướp đoạt nhân quyền của con”

Đồng Cách Lạp bắt đầu suy nghĩ, rồi nó nói với Trác Chính Dương

“Để cháu suy nghĩ đã, trong lúc đó, chú nên chuẩn bị tốt quà gặp mặt đấy”

Trác Chính Dương xoa đầu Cách Lạp

“Con đúng là biết tính toán, không hề thua kém chú hồi nhỏ”

Đồng Nhan liếc nhìn bàn tay Trác Chính Dương đang đặt trên đầu Cách Lạp, trong lòng cô hơi bất ngờ, ngay cả khi cô xoa đầu nó, nó còn không thích, đối với người lạ đương nhiên càng không phải nói, nó ghét nhất bị người khác đụng chạm, vậy mà bây giờ nó lại để Trác Chính Dương xoa đầu, chứng tỏ nó rất quý anh. Trình Mai Mai ở với nó lâu như thế, có lẽ nếu đụng vào nó, nó cũng sẽ không vui một thời gian ấy chứ.

Bữa cơm này rất vui vẻ, Cách Lạp ăn xong một bát, lại bới thêm bát nữa, nhìn nó ăn như hổ đói, Đồng Nhan ngồi bên cạnh, vội vàng gắp thức ăn cho nó. Cách Lạp học gì cũng nhanh, nhưng học cách dùng đũa gắp thức ăn thì nó lại rất vụng về, giống hệt một người ngoại quốc, giờ nó dùng đũa vẫn chưa thành thạo, gắp thức ăn vẫn khó khăn.

Cách Lạp ăn xong một bát nữa thì nó bắt đầu buồn ngủ, giống một con mèo nhỏ no nê, lười biếng nằm trên ghế chạm khắc. Trác Chính Dương đứng lên

“Nào, chú Trác ôm con về”

Đồng Cách Lạp chớp chớp mi, chu miệng

“Con không phải con nít nhé”

Lúc ra cửa, Đồng Nhan định quàng chiếc khăn trên cổ mình cho Cách Lạp, đề phòng ra ngoài gió lạnh, sức khỏe Cách Lạp lại không được tốt, tránh cho nó bị cảm.

Nhưng Trác Chính Dương ngăn cô lại, anh cởi chiếc áo khoác màu kem của mình ra, đắp lên người Cách Lạp, sau đó liền ôm lấy nó, nở nụ cười với Đồng Nhan

“Bây giờ nó là con nuôi của anh, đây là việc cha nuôi phải làm”

Đồng Nhan thấy bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, cô khẽ nhíu mày

“Anh đúng là một người cha phong độ nhỉ”

Trác Chính Dương chớp mi, cười, không để tâm tới việc Cách Lạp đang giãy dụa trên vai anh, đòi xuống

“Đi thôi, anh đưa hai người về”

Đồng Nhan đi theo Trác Chính Dương ra khỏi phòng bao, bên ngoài là vườn hoa cạnh con đường nhỏ, vài cái đèn lồng được treo ở ven đường , phong cách cổ xưa.

Trác Chính Dương vừa ôm Cách Lạp đi trước, vừa nói Đồng Nhan đi sau lưng

“Nhan Nhan, anh bỗng thấy bản thân mình rất có năng lực tiềm ẩn làm cha, em xem, bây giờ Cách Lạp đã thân với anh hơn rồi này”

Đồng Nhan cười

“Không chừng, anh đã làm cha rồi ý chứ, em nhớ trước đây có một nữ sinh làm ầm lên, đòi mang thai đứa trẻ của anh”

Hồi đại học, Trác Chính Dương nổi tiếng là một công tử đào hoa, đứng đầu bảng xếp hạng người đàn ông đa tình, những cô gái vây quanh hắn không vì thế mà ít đi, ngược lại còn nhiều hơn.

Trước đây, cô đã xử lý giúp anh một vụ scandal tình cảm, có cô nữ sinh đơn thuần, vì chuyện anh ‘có mới nới cũ’ nên uy hiếp định tự sát, lúc ấy, cô đã cản lại cán dao của cô gái ấy nên không cẩn thận bị lưỡi dao sượt qua tay, vì sự kiện này, bạn trai cô – Tần Nhiên đã giận cô khoảng một tuần, anh ấy nói cô đúng là xem phim nữ hiệp nhiều quá.

Trác Chính Dương xoay người nhìn Đồng Nhan, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ

“Nhan Nhan, có phải em đang ghen không”

Đồng Nhan phì cười nói

“Anh nghĩ nhiều quá đấy…:”

-

“Có phải con trai nhà Trác gia không?”

Đằng trước, không biết ai nhận ra Trác Chính Dương, lên tiếng chào hỏi. Giọng nói này khá quen thuộc, Đồng Nhan theo thói quen cúi đầu, đứng sau lưng Trác Chính Dương.

Trác Chính Dương cười, tiến lên chào hỏi

“Hóa ra là bác Tống”

Ánh mắt hơi thay đổi

“Tần tổng cũng ở đây sao?

Rồi anh thoáng dừng lại

“Hóa ra là con rể cùng ba vợ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm”

Đồng Nhan nắm chặt bàn tay đang đút trong túi áo khoác, cô vẫn cúi gằm đầu, không hề ngẩng lên. Nhưng ông Tống không bỏ qua cho cô, ông liếc nhìn đứa trẻ trên vai Trác Chính Dương, cười hỏi

“Không biết cô gái này là ?”

Trác Chính Dương kéo Đồng Nhan qua, một tay ôm lấy Cách Lạp, tay kia khoác vai Đồng Nhan, cười nói với Tống Hà Kiến

“Cô ấy là Đồng Nhan, chẳng lẽ bác Tống quên rồi sao?”

Nói đến nhường này, Đồng Nhan cũng không thể giả bộ làm con rùa rụt cổ nữa, cô ngẩng đầu, cười nói với Tống Hà Kiến

“Bác Tống, cháu chào bác”

Trên mặt Tống Hà Kiến thoáng kinh ngạc, sau đó ông tươi cười nói với Đồng Nhan

“Là Tiểu Nhan à, cháu đã quay về rồi sao…bác Tống mấy năm nay rất nhớ cháu, nếu đã về rồi, ngày mai qua nhà bác Tống chơi đi, nha đầu Tử Khâm kia cũng nhớ cháu lắm đấy…”

Nụ cười trên mặt Đồng Nhan không khỏi chua xót, ánh mắt cô lướt sang Tần Nhiên đứng sau lưng Tống Hà Kiến, anh bình tình nhìn Cách Lạp đang nằm trên vai Trác Chính Dương, ánh mắt anh giống như lửa đốt.

Đồng Nhan cố nở nụ cười

“Có cơ hội cháu nhất định sang thăm bác Tống”

Tống Hà Kiến cười tử tế với Đồng Nhan, sau đó hỏi cô

“Đứa bé này là?”

Đồng Nhan không biết nên trả lời ra sao, đúng lúc này, Cách Lạp nằm ở trên vai Trác Chính Dương, lạnh lùng chen vào’

“Mẹ, con muốn về nhà”

Trác Chính Dương cười nói với Tống Hà Kiến

“Cách Lạp đòi về rồi, chúng cháu đi trước đây bác”

Nói xong, anh kéo tay Đồng Nhan, lướt qua bọn họ, đi thẳng ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio