GTNV:
- Dương Thái: tuổi. Từng là bang phó của Hắc Long. Là một lão cáo già, thâm hiểm, độc ác. Là kẻ đã giết cha nó. Hiện đang nắm trong tay một lượng XHĐ khá lớn.
- Dương Trọng Lý: tuổi, con trai Dương Thái, từng là thanh mai trúc mã của nó thưở nhỏ. Là một con người lạnh lùng nhưng rất có hiếu với cha, ông ta nói gì là nghe đó. Là người thứ trực tiếp giết cha nó.
______________________________________________________________
Cả tối hôm qua nó không ăn gì, chỉ biết uống rượu và hút thuốc, những bao thuốc lá nằm lăn lóc dưới nền lạnh. Đây là cú sốc lớn đối với nó. Nó coi Trọng Lý như anh trai của mình vậy, thậm chí cha nó còn tính cho đứa đính ước với nhau. Chúng quấn nhau không rời, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Ha~ giờ thì hay rồi, chính Tiểu Lý của nó đã giết chết người cha mà nó yêu thương nhất, nó còn tưởng anh đã chết trong đám cháy nên ngày đêm khóc lóc đòi báo thù cho cha và anh. Đến giờ thì sự thật mới phơi bày. Thử thách con người của nó ư. Hừm... Đã đến lúc cho họ biết nó là ai rồi...
Nó đã ngồi trên sân thượng tiếng đồng hồ rồi, từng cơn gió lạnh cứ tạt thẳng vào mặt lạnh rát. Nó vẫn cứ ngồi lỳ ở đó, không hút thuốc, không uống rượu cũng chẳng đập phá, tay nhè nhẹ lôi trong cạp quần ra một cây sáo bằng ngọc ngắm nghía.
Nó khóc. Lần đầu tiên trong đời nó khóc nhiều như vậy. Nó khóc cho cha nó. Nó khóc cho Tiểu Lý. Nó khóc cho những sự lừa dối. Nó mệt lắm rồi. Tại sao con người cứ phải ích kỷ, tại sao cứ phải dối trá, tại sao cứ phải hãm hại lẫn nhau. Cuộc đời thật trớ trêu. Vòng luân lý quay vòng.
Tách...tách...àoooooo
Mưa... ngày càng lớn... che đi những giọt nước mắt của nó. Phải chăng ông trời khóc thay nó. Nó ngước mặt lên trời cười điên dại, ánh mắt trở nên vô hồn. Cứ thế. Nó ngồi dưới mưa. Khóc
Đặt cây sáo lên đôi môi đã nhợt nhạt vì dầm mưa quá lâu. Tiếng sáo cuốn hút vang lên bài “Papa” nhưng không mang âm điệu thanh nhẹ, tươi vui, yêu thương như bài gốc nữa... Cả bọn đang ngồi ở phòng khách thì nghe thấy tiếng sáo liền vội vã đi tìm nó. Mở cửa sân thượng thấy nó ngồi đó hắn muốn chạy đến ôm nó vào lòng, chân hắn nhích lên tính chạy đến bên nó thì bị Tứ Long cản lại
- Chị ấy cần yên tĩnh.
Hắn đứng đó cảm nhận nỗi đau cùng với nó. Hắn lắng nghe những âm thanh của tiếng sáo du dương. Một bản sáo buồn, đầy bi thương, nhịp điệu chậm chạp khiến người nghe càng não lòng. Nó lại khóc. Lại điên cuồng gào thét trong màn mưa
- Sao lại là tôi. Cha... Trả cha lại cho tôi... Tại sao? Tại sao vậy? - nó ngồi thụp xuống ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Kun và Kio vội vã đến ôm lấy nó.
- Bảo bối ngoan. Đừng như vậy anh sẽ đau lắm. - anh cũng khóc tự bao giờ.
- Em không cần Hắc Long, em không cần gì cả, em chỉ cần cha thôi. - nó ôm lấy anh lắc đầu đầy thương tâm.
Một lát sau nó không khóc nữa, đẩy anh ra nó đứng dậy chập choạng bước xuống nhà. ngày. Chỉ còn ngày nữa. Nó cần có sức khỏe để trả thù cho cha. Nhất định họ phải chết. Ở trong phòng nó cười điên dại