Lùi về phía sau bước để lấy đà bật lên, nó chắp tay ra đằng sau và bắt đầu tấn công bằng đôi chân sắt thép được tôi luyện qua nhiều đợt huấn luyện khi tham gia kì sát hạch của Hắc Long và các tổ chức Mafia từ lúc còn nhỏ cho tới giờ. Có thể nói đôi chân là thứ vũ khí lợi hại và nguy hiểm nhất của nó mà từ trước giờ chưa ai có thể đánh bại.
Đôi chân của nó như thay cho kiếm vậy, những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, cứ thoăn thoắt như một mũi kiếm mảnh tấn công đối phương. Mỗi bước đi, mỗi chuyển động của nó đều khiến đối phương giật mình tránh né trước những đòn “liên hoàn cước” của nó. Do luyện tập đôi chân nhiều năm nên nó biết phải làm sao để gây ra nội thương, dù không thể giống như cây kiếm một nhát đâm vào người nhưng chỉ cần dính một cước thì phần xương bên trong sẽ gãy tan.
Cũng không thể coi thường Trọng Lý, chịu đựng được cú đá chết người của nó không hề dễ. Nhưng xem ra Trọng Lý đã bị nội thương nghiêm trọng, khắp người bầm tím, anh nhăn nhó tận hưởng cái đau đớn từ trong xương tủy.
Đòn quyết định cuối cùng, nó nhắm đến phần ngực của Trọng Lý dồn lực về mu bàn chân. Một phát chí điểm. Phổi của anh do chịu phải chịu lực mạnh từ cú đá chết người của nó muốn bay văng ra ngoài, anh tức ngực, hô hấp khó khăn, máu phun ra bắn lên mặt nó rồi gục xuống sàn. Từ từ cúi xuống nhìn Trọng Lý quằn quại trong cơn đau, nó nắm cằm của anh bóp chặt:
- Cha tao chỉ phát súng. Hừ...cha con mày thì phải đau gấp bội. Ăn trả đó mới là tính cách của tao. Anh em sao? Mày có từng coi tụi tao là anh em, hay chúng tao chỉ là con tốt trong tay cha con mày? - nó trừng mắt nhìn Trọng Lý, giết chết anh như vậy thì dễ dàng quá. Nó không nhân từ như vậy.
- Anh... - Trọng Lý ngay cả thở cũng khó khăn mở mắt nhìn nó.
- Im đi. Tao thật kinh tởm loại người như cha con mày. Sẽ sớm thôi, cha con mày sẽ phải gặp nhau dưới suối vàng. - Nó cười như một kẻ say, phẩy tay cho mấy tên thuộc hạ vừa mới lên tàu.
- Lão đại.
- Rút hết máu của hắn. Một chút cũng không chừa. - nó lạnh lùng ra lệnh. Đám thuộc hạ có chút kích động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm thường ngày tuân lệnh theo lời nó. Lão đại của họ quả thật ngày càng độc ác.
- Anh...đã...đã... từng yêu em. R..rất...nhiều. - thấy nó sắp rời đi, Trọng Lý thều thào nhìn nó
Nó dừng bước nhưng không quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo lộ lên vẻ khinh bỉ, nó thật sự kinh tởm loại người như anh... Yêu nó... Anh có tư cách đó sao? Là giả vờ để nhận sự thương hại từ nó hay những lời anh nói là xuất phát từ đáy lòng đi chăng nữa thì trong mắt nó anh chỉ là loại cặn bã cần sớm loại trừ khỏi xã hội này. Đã là cặn bã thì không đáng sống.
Nó chỉ cười lạnh rồi bước ra phía boong tàu gọi chuyên cơ đến rước về thành phố, mọi chuyện ở đó để cho Tứ Chủ giải quyết, còn nó bắt xe ra chỗ của Tứ Long. Chuẩn bị cho một cái chết mới. Và đây chỉ mới là bắt đầu.