Peter từ trong phòng phẫu thuật đi ra nhìn cuộc hỗn loạn bên ngoài không phải nhíu mày:
- Mọi người đang làm quái gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa.
Nghe thấy tiếng của Peter mọi người đá ông viện trưởng già sang một bên nhanh chóng bay đến bên Peter chờ câu trả lời. Cậu cũng hiểu mọi người lo lắng cỡ nào.
- Bị thương quá nặng e là... - Peter lắc đầu đưa ánh mắt buồn bã nhìn mọi người, chưa nói hết câu thì ông già lại lao vô bóp cổ cậu.
- E thế nào con nói mau... - nhìn người già mà sức trâu ra sức bóp cổ Peter, hung hăng lắc qua lắc lại ( ông này nhây quá cỡ đỡ không nổi luôn) làm ai chứng kiến cũng rùng mình.
- Ặc ặc... bỏ ra... ngợp chết rồi... con chưa nói xong mà... - Peter chới với cầu cứu, phải xúm vô lôi lôi kéo kéo một hồi họ mới chịu buông. Trời ơi mấy người giữ thể diện cho Hắc đạo xíu đi. Peter được thả ra vội vàng hít lấy hít để không ít, tay không ngừng vuốt cổ ho sặc sụa. Yêu cầu cấm ông già này vô thăm bệnh. Tiệt hết. Ông Gia Viễn cha của Peter còn hung hãn gỡ giày chọi cậu:
- Cho mày chừa cái tật nói chậm. Bực mình. - tính trẻ con thấy ớn.
- E là khó tỉnh lại. Chị ấy bị gãy hết đốt sống lưng, chân trái bị trặc nghiêm trọng, phần cổ bị trẹo, quan trọng hơn là đầu chị ấy va đập mạnh vào đá đã mất dần ý thức, tỉ lệ tỉnh lại là %. - lấy lại bình tĩnh Peter nghẹn giọng nói cho mọi người biết tình trạng của nó. Cậu không ngờ chị của cậu bị thương nặng như vậy. (thằng điên, mày thử rơi từ máy bay xuống coi có bị nhẹ hong).
Mọi người bàng hoàng khuỵu xuống, do không chịu đựng được cú sốc này Kun, Kio ngất xỉu tại chỗ. Cho dù họ có là đàn ông đi chăng nữa nghe tin đứa em gái duy nhất mà họ thương yêu tỉ lệ sống không cao thì cho dù họ sắt đá cỡ nào cũng không chịu được cú đả kích lớn này. vị trưởng bối bật khóc, họ khóc không thành tiếng. Nước mắt cứ tuôn xuống.
Hắn đã vào phòng nó từ lúc nghe Peter báo cáo tình trạng của nó. Đỡ nó ngồi tựa vào lòng của hắn, tay vuốt mái tóc mềm, hắn kiềm chế để bản thân không phải bật khóc.
- Em nói xem giữa chúng ta có duyên phận không? Tại sao ông trời luôn bắt anh đi tìm kiếm em trong biển người mênh mông như vậy? Nhưng anh tin anh sẽ kiếm được em... năm trước ông trời đưa em đến bên anh, lúc đó anh rất vui. Anh đã từng nói sau này lớn lên anh chỉ cưới mình em thôi, em còn cười rồi mắng anh là đồ ngốc, em nói mấy cái đạo lý về Hắc đạo gì đó mà anh chẳng thể nào hiểu được. Anh còn tưởng lúc đó em bị bệnh... (đang lãng mạn, tự dưng kêu con người ta bị bệnh)
Hắn khịt mũi dừng lại chỉnh sửa tư thế cho nó dễ chịu rồi lại lên tiếng.
- Khi lớn lên được một chút, anh theo ba mẹ sang Mỹ anh mới hiểu câu nói của em “Hắc Bạch không chung đường”, anh không quan tâm, anh chỉ muốn hoa tâm nhỏ của anh thôi. Anh trốn ba về Việt Nam để tìm em thì họ nói em đi rồi, không ai biết được. Và, anh vẫn đi tìm em để bắt em về làm vợ anh. Khi gặp em ở trường, em nói mình là tiểu thư họ Lâm, anh đã bất ngờ cỡ nào, nhưng em khó gần quá, không giống tiểu hoa tâm của trước kia nữa. Rồi anh lại đi tìm. Kun nói em là cô nhóc năm xưa, anh vui chừng nào. Nhóc con, kể cả anh là ai em cũng không nhớ nổi. Anh đáng ghét như vậy sao?
Nước mắt của hắn đã làm ướt một phần tóc của nó. Bây giờ là ông trời đang thử thách tình yêu của hắn sao? Nực cười. Lấy sinh mạng người hắn yêu để thử thách hắn. Đây là đạo lý gì?
Mọi người bên ngoài chứng kiến cảnh đó cũng không kiềm được nước mắt. Peter nhanh nhẹn lau nước mắt bước vào trong đứng cạnh hắn, theo sau là Tứ Long và mọi người.
- Chúng tôi sẽ đưa chị ấy sang Mỹ điều trị. Nhất định sẽ khỏi thôi.
Bây giờ còn cách nào nữa sao? Máy móc ở đây không giúp ích gì được, chỉ cần sang Mỹ may ra còn có hy vọng cứu sống nó.
giờ chiều ngày hôm sau mọi người đưa nó ra sân bay Tân Sơn Nhất, người của Hắc Long đứng nghẹt đường đi nhằm bảo vệ an toàn cho nó.
- Tứ Long và Tứ Qủy sẽ đi theo. Hắc Long giao lại cho các người. - nói rồi Peter cùng nhóm Tứ Long đi vào bên trong.
Máy bay đã cất cánh. Hắn đứng đó. Nhìn máy bay đi xa khỏi tầm mắt mới chịu theo mọi người về nhà.
- Tiểu hoa tâm, anh đợi em.