.AM
Trong căn biệt thự rộng lớn, căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp:
- Bi, dậy đi em.
- Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt )
Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng:
- Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó.
- Dạ, em dậy liền, hjx.
Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ nụ cười chỉ dành cho nó. Từ năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến tận hôm nay, nụ cười ấy mới lại lần nữa xuất hiện trên môi anh.
phút sau, dưới phòng ăn:
Căn phòng rộng lớn, bao trùm bởi gam màu chủ đạo_ màu kem, màu sắc ấy dường như thật lạnh lẽo, cái lạnh kéo dài suốt năm qua. Nhưng hôm nay, dù cách bài trí vẫn vậy, màu sắc không hề thay đổi, thì cái không khí lạnh lẽo ấy cũng phải hoàn toàn biến mất bởi sự có mặt của thiên thần. Đó là nó_ người duy nhất đã mang lại cho Bin sự ấm áp, yên bình, người duy nhất có khả năng phá tan lớp vỏ bọc băng giá mà anh luôn mang trên mình… cái vỏ bọc che lấp sự cô đơn, trống vắng của tâm hồn non nớt thiếu vắng tình thương…
- Ngồi xuống ăn nhanh rùi đi họk ( Bin dịu dàng )
- Dạ, mình đi bộ hả anh iu.( nó chớp chớp mắt)
- Chuẩn, em iu ạ.
- Yeah, thoải mái, zui quá xá, hí hí.
Bin bó hand với nó.