tia sáng vụt qua trong tíc tắc kèm ngay đó là tiếng động lạ. Tất cả quay đầu lại phía phát ra tiếng động.
Không gian thời gian như ngừng lại, chỉ có những con người đang tập chung hết tâm trí xác định nguyên nhân phát ra tiếng động ấy.
Trên bức tường găm vật thể nhỏ hình bông tuyết làm bằng đá trong suốt, hoặc cũng có thể là làm bằng thủy tinh, đường kính khoảng đến cm, trông rất mỏng và có vẻ như dễ vỡ, nhưng cái vật thể mỏng manh ấy lại có khả năng găm sâu vào bức tường đá rắn chắc kia mà không hề sứt mẻ thì quả là điều khó có thể tưởng tượng, và người có khả năng phóng viên đá ấy không hề tầm thường. Nhìn kỹ hơn chút còn thấy ở giữa viên đà trong suốt kia có chữ Q màu đỏ nổi bật.
- QUEEN TỶ!!!
Nhận ra hình dạng của vật thể ấy, ngay lập tức phó bang chủ bang Thiên Long quỳ gối phải, tay trái chống xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái hô to chữ ” queen tỷ”. Mấy trăm ánh mắt đổ dồn vào người họ, trong đó có cả Bin, Kan và Bun. cậu ngỡ ngàng nhìn phó bang của mình_ những người mà cậu luôn tôn trọng, những người không bao giờ chịu cúi đầu trước mặt ai kể cả với bang chủ như cậu, vậy mà nay lại có thái độ vô cùng kính cẩn và quỳ gối trước viên đá kia, thật sự là khó hiểu và ngoài sức tưởng tượng.
Đối với chàng nhà ta là ngỡ ngàng về thái độ của phó bang. Còn tất cả những tên vệ sĩ ở đây lại toát lên vẻ gì đó nghi ngại. Tên bang chủ Huyết Hận tự nhiên thái độ khác hẳn khi nãy, hắn lắp bắp:
- Cái đó… cái đó là…
Ba phó bang Thiên Long bây giờ mới chống tay đứng thẳng dậy, họ nhìn nhau, gật đầu. Một trong người tiến lại gần tên bang chủ kia, bước đi bình thản, cách hắn chừng bước anh mới lên tiếng:
- Phùng bang chủ, mới năm thôi chẳng nhẽ ông quên rồi sao?
Chưa để hắn đáp lời, anh lại quay sang đám vệ sỹ:
- Còn các người, đừng nói với ta rằng các người không biết đó là gì nhé.
Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau rồi cúi đầu im lặng.
- Các cậu… là người của… Queen sao??? ( Phùng bang chủ lại lắp bắp)
Không trả lời câu hỏi của hắn ta, anh chàng bước lại trước mặt chàng nhà ta đang đứng ngẩn người không hiểu mình đang được nghe về chuyện gì. Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, giọng bình thản:
- chúng tôi, sẽ đối phó với đám vệ sĩ này, còn cậu đứng đó xem được rồi, nếu muốn thắc mắc gì lát về hỏi sau, ok.
- Sao vậy được chứ, bọn này dù gì cũng phải có nghĩa khí, đâu để anh hi sinh vì mình được chứ. (Bun nhanh nhảu phản đối)
- Phải đó, người làm sao thắng được tất cả bọn họ, bọn này không ham sống mà để người chịu hết đâu, có chết sẽ cùng chết. (Kan tiếp lời)
Riêng Bin vẫn im lặng quan sát tình hình, anh chàng phó bang nhìn Bin:
- Phong, cậu tin chúng tôi chứ?
Bin không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Không hiểu sao anh lại có thể tin rằng người này có khả năng làm được điều mà chỉ mới đây thôi anh còn nghĩ rằng cả người họ cũng không làm nổi. Nhưng nhìn vào ánh mắt Thiên Kỳ (anh chàng vừa nãy) anh lại thấy có sức mạnh nào đó buộc anh phải tin tưởng. Kan và Bun nhìn Bin khó hiểu, dù vậy cậu cũng không biết phải nói gì thêm lúc này, cậu tin rằng Bin có lí do để làm vậy.
Nhận cái gật đầu từ Bin, Thiên Kỳ quay lại chỗ người bạn ( phó bang còn lại):
- Có lẽ… chúng ta cần chứng minh.
Ngay sau câu nói ấy, chưa ai kịp hiểu gì thì đã thấy chàng trai ấy lao vào giữa đám vệ sĩ. Thân ảnh họ nhẹ nhàng như làn gió, từng bước đi vững vàng nhưng lại có vẻ uyển chuyển, những động tác tay nhanh và chuẩn xác đến nỗi không ai kịp nhìn thấy chiêu họ sử dụng như thế nào thì đã thấy nơi mà họ lướt qua có vài tên vệ sĩ ngã xuống đất. Chưa đầy phút, chỉ còn lại anh chàng thản nhiên đứng giữa đám vệ sĩ đang bất động dưới đất. Không tiếng kêu la, không giọt máu, cũng chẳng có giọt mồ hôi nào.