Bờ biển về đêm lung linh huyền ảo dưới những ánh đèn hắt ra từ các khách sạn và nhà hàng gần đấy. Mặt biển giờ chỉ toàn là màu đen của bóng tối, chẳng nhìn thấy màu nước và những con sóng nhưng qua những tiếng rì rào nối tiếp nhau vẫn có thể cảm nhận được từng làn sóng hiền hòa xô bờ. Buổi tối, ở đây không đông người lắm nên không khí có vẻ trầm lắng và yên bình hơn ban ngày rất nhiều. Chúng nó đang sải những bước thật thong thả dọc theo bờ biển, nó và Yến nắm tay nhau đi trước, chàng ”lẽo đẽo” theo sau.
- Á…
Nó khẽ kêu lên tiếng và ngồi thụp xuống đất. Bàn chân nó vừa bị vật gì đó cứa vào, đau và hơi rát. chàng vội vàng chạy lên chỗ nó.
- Cậu sao vậy? (Kan lo lắng ra mặt)
- Hình như là vỏ sò hay gì đó cứa vào chân, ui da… (nó nhăn mặt trả lời)
- Có đau lắm không? (Bin)
- Đau gần chết, huhu… không đi được nữa Bin ơi…(ặc, lại nước mắt cá sấu đây mà)
- Này này, đừng có nhìn anh, cái vụ này anh không lo, em tìm ai tốt với em hơn kêu người ta giúp em đi. (Bin liếc sang Kan cười gian nhưng mà hơi tối nên nó không nhìn thấy, còn Kan thì cảm nhận được Bin đang ám chỉ mình)
- Huhu, không ai thương em hết, Yến ơi, không ai thương tui, đêm nay tui phải ngủ trên bãi biển rồi, huhu… (nó lại tiếp tục ”khóc lóc”)
Bỗng có một tấm lưng xuất hiện ngay trước mặt nó, nó ngước lên nhìn, là Kan, nó thôi khóc:
- Gì vậy?
- Lên tớ cõng cho, nghe cậu khóc lóc điếc tai quá. (anh này là viện đại cái lí do thế chứ thực ra là muốn được cõng nó đấy chứ)
- Hứ, ai thèm. Tớ khóc kệ tớ.(nó quay mặt giận dỗi)
- Thôi đi bà, trẻ con vừa thôi, lên Kan cõng nhanh còn về không là được ngủ ở đây thật đấy. Bọn này về trước đây. (Yến lên tiếng rồi kéo Bin và Bun đi mất)
Cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Kan để cậu cõng. Nó chợt nhận ra, lưng Kan thật rộng và thật ấm áp, cảm giác ấy rất quen thuộc, giống như cảm giác mà nó đã từng cảm nhận được khi ở bên người, nhưng lần này lại có gì đó hơi khác, có lẽ là do người khác nhau. Tuy nhiên có điều là hình như… tim nó lại đập nhanh hơn bình thường, tại sao lại như vậy chứ? Hay do nó vừa bị chảy máu nên mất máu và tim phải làm việc nhanh hơn, chắc là vậy.
Nó cứ miên man biện hộ cho cái cảm giác lạ của bản thân mà đâu biết rằng bộ não thông minh của nó đang không hiểu được chính trái tim mình. Và nó cũng đâu biết rằng người đang cõng nó trên lưng có cảm giác như thế nào, đã vậy nó còn hỏi câu hết sức hồn nhiên:
- Nè, tớ đâu có nặng lắm đâu mà coi bộ cậu cõng tớ chút xíu đã có vẻ mệt như vậy hả?
- Ơ, tớ đâu có mệt. (Kan ngơ ngác trả lời)
- Không mệt mà sao cậu thở mạnh vậy, tim lại đập rất nhanh, người còn hơi nóng nữa chứ, tớ nhận thấy thế nè. ( nó vẫn ngây thơ liệt kê số dấu hiệu ”mệt mỏi” của Kan)
Kan im lặng, cậu thật sự chẳng biết phải nói thế nào với nó nữa. Không lẽ lại phải thừa nhận luôn là vì cậu yêu và đang cõng nó để người nó tựa vào lưng cậu gần như vậy nên cậu mới bị ”bệnh tim” thế à. Cứ như thế này không biết đến bao giờ nó mới nhận ra được tình cảm của cậu đây, nhưng mà cũng đành chờ đợi vậy.
Thấy Kan không nói gì nó lại lên tiếng:
- Này, cậu mệt quá không nói nổi nữa à, vậy để tớ xuống tự đi luôn, con trai gì yếu xìu.
- Cậu ngồi im đi. (giọng Kan có chút hơi ”giận” thì phải)
- Xí, im thì im.
Nó xị mặt, thật sự là lần đầu nghe Kan nói với nó bằng giọng như vậy, nó cảm thấy hơi ”sợ”, Kan đang tức giận thì phải, nhưng vì sao chứ, vì nó chê cậu yếu à? Có vậy thôi mà cũng giận là sao, nhỏ mọn thế không biết. Đồ giận hờn vô cớ.
- Xin lỗi. (Kan lí nhí)
Nó rõ ràng là có nghe thấy cậu nói nhưng lại lơ đi như không nghe gì. Kan cũng đành im lặng không nói thêm gì nữa.
”sao cậu lại ngốc vậy hả, cậu thật sự là không hiểu chút nào tình cảm của tớ sao, hay cậu cố tình không chịu hiểu vậy, đồ heo ngốc này.”
Cứ như thế cả im lặng cho đến khi về tới khách sạn. Nó tưởng Kan sẽ thả nó xuống ở tầng rồi dìu nó lên phòng nhưng không ngờ cậu lại cõng nó mạch lên tới tận tầng luôn.
Đặt nó ngồi xuống giường cách nhẹ nhàng hết sức có thể, Kan quay người định bước đi thì tay cậu bị nó kéo lại:
- Cảm ơn. (nó cúi đầu lí nhí)
Kan không quay lại nhưng cậu mỉm cười, giọng dịu dàng:
- Muốn cảm ơn thì ngồi im đó cho đến khi tớ quay lại.
Nói xong Kan bước nhanh ra khỏi phòng để lại nó với dấu hỏi to đùng, chẳng hiểu cậu định làm gì, nhưng mà mặc kệ, bảo ngồi thì cứ ngồi, dù gì Kan cũng đã giúp nó, nghe lời cậu ấy lần cũng chẳng vấn đề gì. CHAP ..
phút sau, Kan quay lại, trên tay cầm thêm hộp cứu thương mini. Cậu không nói gì mà đi thẳng lại chỗ nó đang ngồi, quỳ gối xuống đất rồi nhẹ nhàng nâng bàn chân trái của nó lên, xem xét chút rồi cậu mới lên tiếng:
- Cũng khá sâu đấy, nhưng mà yên tâm đi, tớ sẽ cẩn thận, không vấn đề gì đâu.
- Cậu chắc chứ??? (nó nhìn Kan nghi ngại)
Không để ý đến thái độ không mấy tin tưởng của nó dành ình, cậu mở hộp cứu thương lấy ra ít bông nhẹ nhàng lau qua vết thương cho nó, tiếp theo là đến thuốc sát trùng… cứ lần lượt từng bước một, trông Kan làm có vẻ rất thành thạo và khéo léo. Cậu cứ chăm chú vào bàn chân của nó, cố gắng cuốn băng thật nhẹ nhàng cẩn thận để nó không bị đau. Cái dáng vẻ ”say sưa” ấy có sức lôi cuốn kì lạ khiến nó không biết từ lúc nào đã không rời mắt khỏi khuôn mặt cậu. Tự nhiên nó có chút tò mò:
- Kan này, cậu là con trai, tại sao lại băng vết thương khéo vậy, còn khéo hơn con gái nữa.
- Thì bị thương nhiều phải tự băng bó, làm riết rồi nên quen thôi, hì hì. (Kan nói rồi cười hì hì nhưng mắt vẫn chăm chăm vào bàn chân của nó để cuống nốt băng)
- Sau này… không được để bị thương nữa, hứa với tớ.
Nó nói như vô thức, bằng giọng rất dịu dàng, có lẽ với Kan thì đây là lần nó nói dịu dàng nhất từ trước đến nay. Nó cũng không hiểu sao mình lại nói như vậy, nhưng không muốn Kan bị thương, dù chỉ chút, nghĩ đến việc trên người Kan có dính máu trong lòng nó tự nhiên có cảm giác rất lạ… hình như là đau.
Kan bất ngờ trước câu nói của nó, cậu nghĩ mình nghe nhầm, cậu ngẩng lên nhìn nó:
- Cậu… nói gì vậy?
- Hứa với tớ, không được để mình bị thương, bất cứ lần nào.
Nó cũng nhìn thẳng vào mắt Kan, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng có phần kiên quyết như ra lệnh vậy.
Vậy là Kan không nghe nhầm, nó thật sự không muốn cậu bị thương, là vì nó lo cho cậu nhưng… vì lí do gì nhỉ? Vì cậu là bạn nó thôi hay còn vì… mà thôi, điều đó để sau, chỉ cần biết rằng: bây giờ, ngay lúc này đây nó đang quan tâm đến cậu, chỉ cần vậy cũng đã đủ để cậu có niềm hạnh phúc, Kan mỉm cười:
- Yên tâm, tớ hứa, vậy được chưa.
Nó khẽ gật đầu.
- Xong rồi đó, cậu ngủ đi, tớ cũng về phòng đây, chúc ngủ ngon.
Kan sách hộp cứu thương đi ra khỏi phòng, cậu không quên vặn chốt cửa cẩn thận cho nó.
Nó nhìn xuống chân mình, đường băng rất đều và đẹp mắt, bất giác nó nở nụ cười ”ngốc nghếch”. Rồi nó nằm xuống nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn vương nụ cười nhẹ…
Phòng đối diện. Đêm nay đối với Kan có lẽ sẽ là đêm khó ngủ. Nằm trên giường mà cậu cứ cười hoài, nhắm mắt lại là câu nói đầy quan tâm của nó khi nãy lại văng vẳng bên tai, trong đầu lại hiện ra hình ảnh ngại ngùng của nó khi lí nhí nói lời cảm ơn cậu. Có lẽ khoảng cách giữa cậu và nó đang ngày càng gần hơn, và dạo này cậu thấy mỗi khi nó cười, nụ cười đã tươi hơn nhiều so với những ngày đầu mới gặp. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là đủ để Kan không thể giấu nổi niềm hạnh phúc. Đêm nay là đêm dài, cậu chỉ mong sao cho trời nhanh sáng để ngày mai lại được nhìn thấy nó, thấy khuôn mặt đáng yêu và nụ cười của nó, được đi chơi cùng nó… từ lúc nào, nó đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, có lẽ… cậu yêu nó còn nhiều hơn cả cậu nghĩ…
Cốc… cốc… cốc…