Thui kệ, vẫn còn chưa đến giờ vào lớp, đi tham wan đã chứ. Nghĩ thế, nó bắt đầu đi loanh quanh. Trời hôm nay thật đẹp, gió nhẹ, nắng dịu, những áng mây trắng bồng bềnh trôi thật khiến nó vô cùng thoải mái. Đang vi vu thưởng cảnh, chợt nó nghe loáng thoáng những tiếng động ở đâu đó. BỐP……. BỤP…… HỰ…….. UỴCH…..
Những âm thanh ”vui tai” ấy thôi thúc trí tò mò của nó. Đi dần về phía phát ra tiếng động đó, nấp sau gốc cây, cảnh tượng trước mặt nó bây giờ là….. đám người ước chừng hơn tên đang ra sức bao vây, đánh úp ”anh bạn” rất handsome, mái tóc nâu che / khuôn mặt, da trắng, mũi cao đúng chất công tử. Nhưng đó không phải điều nó quan tâm, cái nó quan tâm là tên đó có thắng được bọn kia không, dù trông cách đánh của anh ta rất pro nhưng bọn người kia cũng đâu vừa, lại đông, lỡ mà chúng làm xuất hiện trên khuôn mặt ”baby” kia vài vết sẹo thì hơi đáng tiếc. ( vâng, chị này ”thương hoa tiếc ngọc ghê nha). Suy nghĩ lát, nó quyết định tham gia màn biểu diễn ”mỹ nhân cứu anh hùng”.
Vậy là … chiếc dép được tút ra khỏi chân nó. VIU… VÈO…. BộP.
Á aaaaaaaa…..
Vâng, thưa các bạn. Đó là màn phi dép vô cùng ”điệu nghệ” của nó, kết quả ”nằm ngoài mong đợi”, chiếc dép không ngần ngại đã đáp thẳng ngay chán tên, tiếng hét kia là của tên đó, và tên đó chính là… anh chàng đẹp trai nhà ta.
” oh my god, toi rùi”_ suy nghĩ của nó.
Anh chàng ôm lấy trán vẻ mặt khá đau đớn. Đám người kia nhanh chóng lao lại:
- Thiếu gia, cậu có sao không???
Nó ngây người chẳng hiểu chuyện gì. ” cái quái gì đang xảy ra vậy?”. Trong khi nó còn đang ngơ ngác thì tên trong đám người kia hình như đã phát hiện ra nó, hắn nhanh chóng tiến lại kéo nó đến trước mặt anh chàng:
- Thiếu gia, là cô gái này.
Anh chàng từ từ ngẩng mặt lên liếc nhìn nó vẻ tức giận, hất tay ra hiệu cho đám người kia rút đi rồi buông câu sặc mùi thuốc súng:
- Cô là ai ?
Quan sát nãy giờ nó gần như hiểu ra vấn đề ” hơ hơ, thì ra là cuộc tập luyện, uổng công ta phải ra tay, bây giờ muốn làm ơn mà thành ra mắc oán, tính sao đây trời?”
- Này, cô điếc hả ( thấy nó cứ đứng như tượng, tên này bực mình hét lớn )
- Aaaaaa… cậu điên hả, làm gì hét như thằng bệnh thế. ( nó giật mình đốp luôn mà k cần nghĩ đến hậu quả )
- Cô bảo ai điên hả.
- Chứ mắt cậu có vấn đề à mà không nhìn thấy ở đây k có ai ngoài tôi và cậu hả?
- Thế cô không có mắt hay sao mà vứt dép ngay mặt tôi hả? (tên này cũng đốp chát luôn)
- Đấy, tôi biết ngay mà, mắt cậu có vấn đề nên mới k nhìn thấy đôi mắt to như trái nho này của tôi, chaajk, tội nghịp, đẹp trai mà mù.
- Cô… ( cứng họng oy ạ)
- Xì, ờ đó mà chơi, tôi đi trước.
Nó toan bước đi thì bị bàn tay giữ lại, tức mình nó hét:
- Axix, cậu làm trò gì thế hả, bỏ tôi ra coi.
Không xi nhê gì.” chết tiệt, tên bệnh này k ình vào học à. Làm sao đây, ư…hư, bực quá”
- Đồ trẻ con, cậu có bỏ tôi ra k hả. Tôi có lòng tốt muốn cứu cậu mà cậu đối sử với ”ân nhân” thế à?
- Ân nhân? Cô sao?
- Phải, nãy là tôi định cứu cậu nhưng ai ngờ… mà thôi, tốt nhất là cậu bỏ ra để tôi vào học.
- Không. Cô phải đi theo hầu hạ tôi để bù đắp tổn thất cô gây ra cho khuôn mặt đẹp trai đáng giá nghìn vàng này của tôi. Đi.
Cậu vừa nói vừa lôi nó đi, không để nó nói thêm câu gì. Nó cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, bàn tay ấy càng xiết chặt tay nó hơn khiến nó cảm thấy hơi đau.