Nó chết lặng, ánh mắt vô hồn, chân tay đều bất động, trái tim như đang ngừng đập. Xung quanh nó, mọi thứ đang nhòe dần đi vì nước mắt, một cảm xúc hỗn độn bủa vây.
Thấy thái độ bất thường của nó, ai nấy đều rất lo lắng và khó hiểu. Rốt cuộc thì trong chiếc hộp đó chứa thứ gì mà khiến nó thất thần như vậy. Kan không thể đứng yên nhìn nó như thế, cậu bước lại cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Kan lấy ra từ trong chiếc hộp ấy một sợi dây chuyền. Lập tức mặt Yến cũng biến sắc, nhỏ đã hiểu tại sao nó lại có phản ứng như vậy.
Chiếc dây chuyền có hình dạng y hệt cái mà Thiên Vũ đã tặng, tuy nhiên điều đặc biệt là bông tuyết này có màu lam dịu. Dây chuyền hình bông tuyết là biểu tượng cho tên của nó, cái tên mà không phải ai cũng biết và không phải ai cũng có quyền gọi, những sinh nhật trước đây nó đều nhận được sợi như vậy, bông màu trắng như của Thiên Vũ và bông màu lam. Bông tuyết có màu lam như thế từ trước đến giờ người có thể tặng nó chỉ có một, nhưng người đó đã… không thể nào, sao bông tuyết này lại có thể xuất hiện.
- Cái đó… sao có thể… (Yến lắp bắp trong lúc còn bàng hoàng)
- Chuyện gì vậy Yến? (Bin hỏi khi nhận ra thái độ cũng rất bất thường của nhỏ)
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Yến chờ đợi câu trả lời. Nghe Bin hỏi, nhỏ cố gắng lấy lại chút bình tĩnh để trả lời:
Sợi dây chuyền đó…
Đúng lúc ấy giai điệu quen thuộc bài ”we were in love” vang lên từ chiếc điện thoại của nó cắt ngang lời Yến. Nó không có phản ứng gì, có lẽ nó không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đang kêu.
Yến lay mạnh người nó:
- Bà nghe điện thoại đi.
Nó giật mình, bấy giờ nó mới biết có người đang gọi điện thoại cho nó.
Nó bấm nút nghe rồi đặt lên tai như một phản xạ tự nhiên chứ không hề có chút biểu cảm.
Nhưng chỉ vài giây sau khi nghe người đầu dây bên kia nói gì đó, gương mặt nó bỗng thay đổi hẳn, nó trở lại như bình thường cùng với nụ cười nhẹ khiến cả bọn ngơ ngác chẳng hiểu gì. Rồi nó tắt máy, quay sang Kan:
- Sợi dây chuyền của tớ đâu?
- Hả? (Kan lớ ngớ)
- Đưa sợi dây chuyền cho tớ, quà của tớ mà.
- Bi, bà… (Yến nhìn nó như dò xét) – Hì, là của tên Tú tặng, có lẽ chỉ là sự trùng hợp. (nó giải thích)
- Thật vậy sao?
- ừm, thôi chúng ta cắt bánh nào, Bi đói lắm rồi.
Nói xong nó lại hớn hở cầm dao lại cắt bánh trong khi mọi người vẫn còn ngơ ngác. Yến chỉ nhún vai rồi quay sang cười trừ với mấy chàng.
Thấy vậy, họ cũng không có ý định gặng hỏi về việc vừa rồi nhưng thật sự trong đầu ai cũng đầy thắc mắc về thái độ kì lạ của nó.
Buổi tối hôm ấy trong nhà nó đầy ắp những tiếng cười đùa vui vẻ. Đến hơn giờ cả bọn mới kéo nhau ra về, nó tiễn lũ bạn ra tận cổng, sau khi mọi người đều lên tắc xi đi khuất nó mới nhẹ nhàng khép lại cánh cổng và quay người định bước vào.
- Bi.
Giọng nói quen thuộc vang lên làm nó giật mình quay lại. Nó khẽ mở cánh cổng rồi bước ra.
- Kan, cậu chưa về sao?
- Làm sao mà về được, tớ còn quên một thứ. (Kan trả lời thản nhiên)
- Vậy hả, cậu quên gì để tớ vào lấy cho.
- Không cần đâu, cậu đã mang nó ra rồi.
Vừa nói Kan vừa cúi người vòng tay qua cổ nó. Quá bất ngờ, nó chẳng kịp phản ứng gì chỉ đứng lặng và mở to mắt. Đến khi Kan buông tay xuống thì nó mới định thần được lại:
- Cậu…
- Hì, quà của tớ đó, cậu mà dám tháo ra hay làm mất thì đừng trách tớ đấy nhé.
Nói xong, Kan chạy mất hút làm nó không kịp ú ớ câu gì. Nó đưa tay sờ lên cổ, ánh sáng của đèn điện trong sân đủ để nó nhìn rất rõ thứ mà Kan vừa tặng cho nó, một sợ dây chuyền có mặt chạm hình thiên thần rất đẹp, thiên thần với đôi cánh trắng dịu dàng, thánh thiện. Nó mỉm cười nhìn ra có đường nơi mà bóng Kan đã khuất từ lúc nào.
” cậu… cũng thật đáng yêu… Kan ạ”_ đó là suy nghĩ của nó trước khi khép cánh cổng và quay vào nhà.
Đêm ấy, trong căn phòng của hai ngôi nhà khác nhau có con người rất khó lòng chợp mắt.