Kan cứ mải miết với suy nghĩ của mình, dằn vặt trong đau khổ nhưng cậu đâu biết rằng… ngay đằng sau cậu, chỉ cách vài bước chân thôi, nếu cậu quay lại, cậu sẽ nhìn thấy nó. Nó vẫn chưa về phòng, nó đứng lặng, nhìn lưng cậu mập mờ trong màn đêm, và nước mắt nó đang không ngừng rơi xuống. Không phải nó uất ức hay buồn tủi gì vì hành động và lời nói của Kan nữa đâu. Những giọt nước mắt ấy, là niềm vui, là hạnh phúc, lệ hoen trên đôi mi, chảy dài xuống bờ môi nhưng không mặn, không đắng mà ngọt ngào lắm. Giờ thì nó đã hiểu tình cảm của Kan dành cho nó, hơn thế, nó cũng biết trái tim của mình đang nói điều gì… Nó không còn ”ngốc nghếch” nữa đâu, mấy tháng nay nó đã đi tìm… người mà đang gần ngay bên nó…
…………………………………
Bất chợt, tấm lưng Kan nhận được làn hơi ấm, thoáng ngạc nhiên, cậu biết là nó. Kan cười… nhưng là nụ cười chua xót. Cậu nhẹ nhàng gỡ bàn tay nó đang ôm lấy cậu, Kan quay người lại, đối diện với nó:
- Cậu… không cần phải thương hại tớ, cái tớ cần… là tình yêu… không phải sự thương hại. Vậy nên… cậu làm ơn quên hết những gì tớ vừa nói đi.
Kan nói có vẻ như bình tĩnh lắm nhưng thật ra cổ họng cậu đang nghẹn đắng. Cậu là con trai, phải rồi… con trai lẽ ra không nên khóc, không nên yếu đuối nhưng hình như những giọt nước mắt lúc này không chịu nghe lời cậu. Nếu được, cậu chỉ muốn được khóc… khóc thật to cho trôi đi hết những đau thương, những nỗi buồn và cả thứ tình cảm lớn lao mà cậu dành cho nó. Nhưng Kan không thể làm thế, nước mắt cậu chỉ rơi trong lặng lẽ, và nó sẽ chẳng thể nhìn thấy.
- Kan, cậu… đang khóc sao?
Câu hỏi của nó khiến cậu giật mình. Làm sao nó có thể biết rằng cậu đang khóc trong khi trời tối như mực và cậu chẳng hé môi tiếng. Kan im lặng, cậu không thể lên tiếng, vì chỉ nói tiếng thôi thì giọng nói của cậu lúc này sẽ trả lời cho câu hỏi của nó.
- Đồ ngốc. Cậu muốn khóc… thì cứ khóc… khóc xong… hãy nghe tớ nói, được chứ.
Vài giọt nước mắt cuối cùng Kan đã nuốt ngược vào trong, cậu cố lấy lại giọng bình tĩnh nhất:
- Cậu nói đi.
- Khóc xong rồi hả? (nó nói giọng có chút bông đùa)
- Cậu không có gì để nói thì tớ vào trước.
Kan bước chệch sang bên, cậu nhẹ nhàng đi qua nó nhưng rồi bàn chân cậu chẳng thể nào nghe lời cậu nữa, vì nó, đang nắm lấy tay cậu.
Kan chưa kịp phản ứng thì nó đã bước lên trước và vòng tay ôm cậu, cái ôm rất chặt.
- Lần này, hãy để tớ ôm cậu. Vì cậu… cũng thật dễ thương.
- Cậu…
Kan như không tin vào những gì đang xảy ra. Phải chăng cậu đang mơ? Nếu là mơ, xin cho cậu đừng bao giờ tỉnh lại.
- Cậu không phải đang mơ đâu. (giọng nó nhẹ nhàng)
- Cậu… sao lại…
Kan không thể giấu nổi ngạc nhiên, nó biết cậu đang nghĩ gì sao? Có thể nào như thế?
- Đừng ngạc nhiên, sẽ còn có nhiều điều bất ngờ dành cho cậu nếu như cậu ở bên tớ.
- Bi, cậu… tớ… Kan thật sự không nói nổi nên lời. Bỗng chốc cậu trở nên ngốc nghếch hơn bao giờ hết. Nó nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ…
Kan chưa kịp suy nghĩ hết thì một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp đã đặt lên môi cậu thay cho câu trả lời mà câu hỏi cậu còn chưa nói ra.
Cơ thể Kan như có dòng điện chạy qua, tất cả đều ở trạng thái tê liệt mà mơ hồ. Phải mất mười mấy giây Kan mới có thể lấy lại chút ý thức và bắt đầu hòa vào nụ hôn của nó. Nụ hôn nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn hôm sinh nhật nó, bởi lúc này đây, trái tim như đã hòa vào làm một.
Nuối tiếc rời khỏi bờ môi nó, cậu nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, thì thầm:
- Chẳng phải… cậu không thích tớ… và không muốn tớ tới gần cậu sao?
- Tớ nói vậy hồi nào?
- Thì… mới đây, chẳng phải cậu nói tớ đừng động vào cậu còn gì?
- Đồ ngốc. Vì tớ nghĩ cậu cũng coi tớ như bao cô gái khác, cậu ở bên tớ chỉ vì tớ dễ thương thì còn nhiều người dễ thương hơn tớ nữa, vậy nên…
- Vậy nên… cậu mới giận tớ.
- ừ…
- cậu cũng ngốc.
Cái ôm thêm siết chặt, ấm áp lắm. Hai con người, trái tim đang hòa cùng nhịp đập.
Thế đấy, trong tình yêu, ngay cả những thiên tài đôi khi cũng trở thành kẻ ngốc nghếch nhất thế gian, nhưng trái tim và sự cảm nhận của nó sẽ giúp họ hiểu ra tất cả. Để rồi bao yêu thương, bao nỗi niềm chan chứa ấp ủ sẽ trào ra như cơn sóng mạnh mẽ xô bờ.