- Bi, em…
Chỉ nghe thế thôi, Yến lập tức buông tay khỏi người Kan, nhỏ đứng bật dậy và quay người nhìn ra cửa. Nhưng chẳng thấy nó đâu cả, nhỏ nhanh chóng hiểu ra Bin cố tình lừa nhỏ để dừng lại.
Liếc xuống nhìn Kan, nhỏ thấy mình hình như ra tay cũng hơi quá thật nên phần nào nguôi ngoai, không có ý định đánh Kan thêm nữa.
- Đừng tin vào những gì mà các cậu nhìn thấy bằng mắt, hãy dùng trái tim và bộ óc ngu ngốc của các cậu mà cảm nhận và suy nghĩ. Các cậu nghĩ, cứ cười là đang vui sao, vậy thì đừng bao giờ gọi Bi một tiếng bạn, vì thực tế, các cậu còn không bằng một người xa lạ. Các cậu có hiểu Bi muốn gì, cần gì và nghĩ như thế nào không? Đặc biệt là cậu, Kan ạ, cậu nghĩ cậu có thể giấu bất cứ điều gì mà cậu muốn, làm bất cứ điều gì mà bản thân cậu cho là đúng và không quan tâm xem nó có thật sự đúng hay không sao? Tớ không hiểu vì sao cậu cố tình đẩy Bi ra, nhưng nếu cậu nghĩ chỉ vì màn kịch cậu đóng mà có thể làm Bi hận cậu, quên cậu và buông tay, thì tớ xin lỗi phải nói cho cậu một sự thật, cậu đã quá coi thường Bi rồi đấy. Bi không phải búp bê, cũng không có thiên chức như một con giối…
- Đủ rồi, Yến.
Nó nói rồi kéo tuột Yến ra khỏi lớp trong khi tất cả vẫn còn chưa kịp nhận thức sự xuất hiện của nó.
Cả lớp thở dài nặng nề. Mỹ Duyên vội vàng chạy lại đỡ Kan đứng dậy, nhỏ thút thít:
- Anh, anh có sao không, sao lại để bạn ấy đánh như vậy chứ, hức hức…
Kan chẳng buồn trả lời nữa, không chỉ vì cậu mệt, mà còn vì cậu đang mải suy nghĩ về những gì Yến vừa nói. Phải chăng cậu đã sai, sai thật rồi sao?
……………………………………………………
Nó và Yến đứng dựa vào một gốc cây sau trường. Trời không nắng, gió dường như cũng mệt mỏi nên chẳng buồn lướt qua những vòm lá. Cả hai cùng im lặng, vì không cần phải nói bất cứ điều gì thì chúng nó vẫn hiểu được cô bạn mình đang nghĩ gì.
Yến luôn luôn là người hiểu nó nhất, nếu không tính một người giờ đã không còn nữa. Còn nó, chỉ cần nhìn vào đôi mắt Yến, đủ để nó đọc hết mọi suy nghĩ của nhỏ. Những lúc thế này, sự thấu hiểu quan trọng và giá trị hơn bất cứ lời an ủi nào.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Yến lên tiếng trước:
- Bà suy nghĩ xong chưa?
- Tôi cần thêm thời gian.
- Tùy bà, nhưng đừng để mình quá thiệt thòi, sự nhân ái và vị tha của bà đôi khi không cần thiết đâu.
- ừ, có lẽ.
- Đến lúc bà thực hiện nốt lời hứa của mình với anh ấy rồi.
Cả lại hướng ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, nơi mà hình như có một bóng dáng đang ẩn hiện và nở nụ cười trìu mến.
- Bi, bi, cậu có sao không?
Liền ngay đó là chị em Như Nguyệt lao lại ôm chầm lấy nó. Nó cười tươi gỡ con bạn ra:
- Không sao, các cậu yên tâm.
- Sao lại không sao? Sao cậu ấy lại có đối xử với cậu như vậy được chứ? Tớ sẽ đi cho cậu ta một trận. (Như Quỳnh nổi nóng)
- Thôi đi Quỳnh, theo tớ nghĩ cũng chỉ vì con nhỏ kia quá xảo quyệt thôi, không trách Kan hoàn toàn được. (Như Nguyệt có vẻ thấu đáo hơn)
- Nhưng mà chẳng lẽ để vậy, em không cam lòng, không ngờ sau cái khuôn mặt ngây thơ kia lại là một con cáo. (đến lượt Như Linh bức xúc)
- Thôi được rồi, chuyện này các cậu chưa hiểu hết đâu, hãy để Bi giải quyết, tin cậu ấy đi. (Yến lên tiếng)
- ừ, nhưng may cho nó là hôm nay bọn tớ đến muộn nên giờ mới biết chứ lúc đó tớ ở đấy thì con nhỏ không yên đâu. (Như Linh còn hậm hực)
Nhưng rồi, chợt nhận thấy sự im lặng của nó nãy giờ nên mấy nhỏ không nói thêm nữa, để cho nó được yên tĩnh.
……………………………..
Liền một tuần sau đó, nó nghỉ học, không đến trường, cũng chẳng ra khỏi nhà. Nó hay nhốt mình trong phòng nên Bin cũng chỉ được gặp nó lúc ăn cơm, nhưng nó chỉ im lặng ăn rồi lại lên phòng.
Bin nhìn cô em họ bé nhỏ của mình mà lòng buồn khôn tả. Lúc này anh chẳng làm được gì giúp nó cả. Bin biết nó đang bị tổn thương nhiều lắm, nhưng anh vô dụng quá, chỉ có thể đứng nhìn nó thôi, ngay một câu vỗ về anh cũng không thể nói được, vì anh biết sẽ chẳng có tác dụng đâu.
Hôm nay là ngày thứ nó như vậy rồi.
Trời đã bắt đầu trở lạnh, nó khoác chiếc áo choàng ấm áp rồi bước ra phía cửa.
- Em đi đâu vậy?
Bin nhìn nó lo lắng hỏi. Nó quay lại mỉm cười trấn an anh:
- Em đi dạo, lâu lâu không ra ngoài, nhớ ánh sáng mặt trời và những cơn gió quá, hì…
Nó cười, nụ cười đầu tiên sau một tuần. Có vẻ nó đã ổn hơn nhưng Bin vẫn còn lo lắng lắm. Như nhận thấy sự lo lắng ấy trong đôi mắt Bin, nó nói thêm:
- Anh yên tâm đi, đừng lo cho em, em ổn, em là ai chứ? Là em của anh cơ mà.
Bin tiến lại xoa đầu nó. Đành để nó đi vậy, có lẽ ra ngoài sẽ tốt hơn cho nó.