Cho taxi dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, nó nhanh chóng trả tiền và bước xuống khỏi xe.
Đưa mắt nhìn vào trong, nó thấy có cô gái mặc quần áo giống nhau đang tưới cây trong sân, chắc là giúp việc nhà Kan.
Ting… ting…
Nó đưa tay nhấn chiếc chuông nhỏ, lập tức trong cô gái kia chạy ra mở cổng.
- Em chào chị. (nó lễ phép cúi đầu)
- ừm, chào em. (cô gái cũng mỉm cười đáp lại nó)
- dạ. Chị gọi giúp em Kan được không ạ.
- Ơ… chuyện này… (cô gái nhìn nó ngập ngừng)
- Sao ạ? (nó lấy làm lạ hỏi)
- Thật ra bọn chị chỉ được phép làm việc ở dưới sân vườn thôi, còn trong nhà thì ít được vào, đặc biệt là lầu trên lại càng không. Hơn nữa, mấy bữa nay cậu chủ rất lạ, cứ nhốt mình trên phòng suốt. (cô gái còn lại đã đi ra từ lúc nào, lên tiếng giải thích)
Nó hơi nhíu mày rồi mỉm cười bảo chị cho vào bên trong sân, chẳng khó để người cho nó vào.
Nó bấm số gọi cho Kan nhưng mà mấy lần liền đều không thấy cậu bắt máy. Nhìn xung quanh một lượt, nó quay ra nói với chị giúp việc rằng nó là bạn của Kan và chị có thể về nghỉ ngơi không cần làm nữa, việc còn lại nó sẽ giúp. Lúc đầu chị cò hơi e dè nhưng rồi cũng bị nụ cười dễ thương của thuyết phục.
Đợi người đi khuất sau cánh cổng, nó đi ra phía sau vườn ngước lên nhìn cái ban công tầng trên. Cũng khá là cao, đứng dưới này mà gọi chắc là vô tác dụng.
Nghĩ thế nó lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, ánh mắt nó dừng lại ở cây chậu lộc vừng khá xua xuê được đặt ngay gần bức tường. Khoảng cách từ tán cây lên đến ban công vẫn còn khá là xa vì cái cây chẳng cao bao nhiêu, nhưng có lẽ chỉ cần vậy là đủ.
Cũng may là nó đang mặc quần áo khá thoải mái nên…
Nó lùi lại phía sau vài bước rồi khẽ nhún chân tung người bật lên ngọn cây lộc vừng, lấy một cành cây làm điểm tựa để lấy đà nó nhảy lên thật ột cách hết sức nhẹ nhàng, nó tiếp xuống ban công dễ dàng không gây ra một tiếng động.
Theo như nó đoán thì căn phòng giáp với ban công này chính là phòng của Kan.
Suy nghĩ vài giây, nó lấy tay đập cửa ầm ầm miệng liên tục gọi.
- Kan, mở cử nhanh, mở…
Cạch…
Kan ngơ ngác nhìn nó. Cậu chắc chắn là vô cùng kinh ngạc trước việc nó tự nhiên xuất hiện trên ban công nhà cậu một cách bất khả thi thế này.
Nó trông dáng vẻ lơ ngơ của kan mà phải cố nén cười thành tiếng. Nó chỉ khoe cái nụ cười nhăn nhở tươi rói của mình ra trước cậu vài giây rồi ngang nhiên lướt qua mặt cậu đi thẳng vào trong phòng.
Kan giật mình vào theo, cố lấy giọng lạnh lùng nhất có thể, kan lên tiếng:
- Sao cậu lại có mặt ở đây?
- Đâu, sao đâu, làm gì có sao. (nó lí lắc)
- Cậu… tôi không có gì muốn nói với cậu, cậu có thể về.
Kan quay đi che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình khi nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của nó.
Choang…. Á…
Kan giật mình quay lại. Những mảnh thủy tinh vung dưới sàn, còn nó thì đang ngồi bệt dưới đất, nắm chặt lấy bàn tay của mình để ngăn không áu chảy. Kan hốt hoảng chạy lại nắm lấy tay nó:
- Có đau không? Đưa đây tớ xem.
Nhìn cái điệu bộ sốt sắng của Kan khiến nó chỉ muốn bật cười, nhưng mà tạm thời thì chưa nên cười vội. Nó giật mạnh tay mình ra khỏi Kan:
- Không cần cậu lo, chẳng phải cậu không quan tâm đến tớ sao? Vậy thì cứ kệ tớ đi, còn nếu cậu trách tớ vì làm vỡ quả cầu của cậu thì tớ sẽ đền, ok.
- Cậu… nói vậy mà nghe được à.
- Sao mà không nghe được, rõ ràng cậu vừa nghe đó thôi. Chẳng lẽ cậu còn lo lắng cho tớ à.
- Tất nhiên là c… à không rồi. Được thôi, vậy cậu cứ đền lại quả cầu như cũ cho tớ.
Kan lấy lại vẻ lạnh lùng. Thiếu chút nữa là cậu đã vô tình làm hỏng hết mọi chuyện rồi, nó mà biết cậu quan tâm đến nó thế nào thì những ngày vừa qua chẳng phải cậu đã làm toàn những việc vô ích thôi sao. Cậu đứng dậy, quay người đi lại phía cửa hướng ra ban công. Kan cố gắng để ngăn mình không nghĩ đến bàn tay đang chảy máu của nó, nhưng mà thật sự cậu đang rất đau.
Bỗng dưng, kan cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau,. Cậu biết, chỉ có thể là nó, ngay lúc ấy, cậu chỉ muốn thời gian ngừng trôi, muốn quay người lại và ôm lấy nó, thật chặt, nhưng tất cả chỉ là mong muốn của cậu mà thôi, cậu không được phép làm như thế. Kan cố tỏ ra thờ ơ với cái ôm từ nó, chỉ có điều trái tim Kan đang phản bội lại mọi ý nghĩ của cậu, nó đang đạp rộn ràng, loạn nhịp.
Tất nhiên, nó cảm nhận được điều đó. Dựa đầu vào tấm lưng rộng rãi, chắc chắn của Kan, nó cất giọng khe khẽ:
- Ngốc ạ, tớ sẽ không đền cho cậu quả cầu xấu xí đó đâu, vì tớ chẳng tìm đâu ra quả cầu xấu như thế cả, nhưng mà… tớ sẽ bù lại cho cậu bằng trái tim của tớ nhé.
- Cậu… nhưng tớ…
Thật sự thì lúc này dù cố gắng đến đâu Kan cũng không còn tỏ ra lạnh lùng với nó được nữa. Cậu không dám thừa nhận cậu còn yêu nó nhiều lắm, nhưng nước mắt cậu đang rơi vì nó. Vì biết nó yêu cậu nhưng lúc này đây cậu không thể đến bên nó được, cậu sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, sợ điều gì tồi tệ sẽ xảy đến với người con gái cậu yêu thương nhất… và cậu đau, đau lắm.
- Cậu định nói là cậu không còn yêu tớ, không còn quan tâm đến tớ đúng không? Nhưng cậu không cần làm thế nữa đâu, vì những gì cậu đã và đang biểu hiện đã nói cho tớ biết tất cả. Tớ cũng đã biết vì sao cậu làm vậy rồi. Vì thế, đừng cố tỏ ra lạnh lùng với tớ.
Lần này Kan phải quay người lại, cậu nhìn nó sững sờ. Nó đã biết tất cả rồi sao?
- Anh Bin đã nói cho tớ.
Biết Kan đang thắc mắc nên nó trả lời luôn. Kan thở dài, vậy là cậu không cần diễn kịch nữa, nhưng mà dù vậy thì cũng đâu có ích lợi gì.
- Cậu biết rồi thì thôi, nhưng như vậy chắc cậu cũng hiểu, tớ không muốn cậu chịu tổn hại gì, vì thế chúng ta…
- Cậu biết Queen chứ? (nó cắt ngang lời Kan)
- Queen??? Có nghe qua, nhưng mà sao cậu lại… cậu quen biết cô ta sao? (Kan ngạc nhiên)
- Có thể cho là như vậy.
- Vậy ý cậu là sẽ nhờ cô ta giúp, nhưng cô ta chẳng phải đã mất tích hơn năm rồi sao?
- Thôi chuyện đó để sau đi, chỉ cần cậu gỡ cái bộ mặt ủ rũ mà cậu đeo suốt mấy ngày qua xuống là được.
- Cái gì? Tớ ủ rũ bao giờ chứ? (Kan giãy nảy lên phản bác)
- Ơ… thế mà tớ lại nghe người ta nói là có ai đó suốt ngày ủ rũ ngồi trong phòng tự kỷ không cần ăn uống luôn cơ đấy. (nó nhìn Kan, cười gian chêu chọc cậu)
- ừ đấy, vì tớ yêu cậu, thế chẳng phải cậu cũng yêu tớ sao?
- Ơ… tớ có nói thế hồi nào à?
Nó thản nhiên tỏ ra ngơ ngác khiến Kan tức sôi máu, toàn chọc cậu là giỏi. Kan hậm hực bước qua nó đi vào trong phòng rồi ngồi phịch xuống giường, ôm đầu vò tai bứt tóc.
Nó nhìn cậu mà phì cười, lại có cái tính trẻ con nữa rồi. Nó cũng đi lại, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Kan, nó nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào cậu chăm chú. Kan giận dỗi quay đi.
- Á… cậu làm gì vậy?
Kan la oai oái vì nó đang dùng tay bẹo bên má cậu như với một đứa con nít, mà nó bẹo đau ơi là đau ý chứ.
- Cho chừa, ai bảo dám giận tớ làm gì. (nó thản nhiên)
- Thì tại cậu nói không yêu tớ chứ sao. (Kan cúi đầu, mặt cậu đỏ bừng)
- Thôi được rồi, ghé đây tớ nói cho nghe, nghe cho kỹ nhé.
Mắt kan sáng rực, cậu hí hửng ghé tai lại gần nó chờ đợi câu nói mà cậu muốn nghe nhất.
Nó cười gian một cái rồi đưa miệng sát lại tai Kan, gần thật gần……………………………………