- Hai người sao vậy… đã nói là em không sao rồi mà.
- Cái gì mà không sao… tại sao… tại sao bà lại ngốc như vậy, tôi ghét bà… ghét bà lắm… hức… hức…
Giọng Yến đột nhiên vang lên, xót xa đến cùng cực, nhỏ cũng đau lắm… đau hơn chính nhỏ bị bông tuyết kia găm vào tim vậy. Nhỏ òa khóc nức nở, chẳng còn ai có thể kiềm chế được những giọt nước mắt nghẹn ngào nữa. Ngay cả Bin, từ khi biết nhận thức đến giờ anh chưa từng khóc, vậy mà lúc này đây, dòng lệ đã nhạt nhòa trên gò má.
Nó vẫn cười, nụ cười đẹp lạ càng khiến trái tim những người xung quanh nó thêm vụn vỡ… họ sẽ phải sống sao nếu như mất đi thiên thần là nó?
- Hix… mọi người muốn tui chết lắm hả?
Câu nói của nó làm tất cả sững lại, mọi người nhìn nó cơ hồ như chờ đợi điều gì đó cho dù họ cũng chẳng biết có gì để chờ đợi không. Nó tiếp tục:
- Long ca… còn nhớ bông tuyết mà sư phụ đã để lại cho em ngày người biến mất chứ?
- Nhớ… ý em là… phải rồi… vậy mà sao anh không nghĩ ra nhỉ… em cất nó ở đâu rồi?
- ở… mộ của anh ý.
- Mộ anh?
- Phải… trên ngọn đồi mà em và anh hay tới.
Nói xong, nó ngất lịm đi trên tay Kan, vẫn chẳng ai hiểu nó và Long vừa nói gì. Chỉ thấy Long không nói không rằng vội vã lao ra khỏi nhà kho. Bấy giờ, mấy đứa chúng nó lại giật mình, cần phải đưa nó vào bệnh viện trước đã.
Hơn một tuần sau, nó đã tỉnh. Cuối cùng nó đã chiến thắng thần chết để trở về với những người nó yêu quý, tất cả là nhờ vào bông tuyết màu lam mà sư phụ để lại cùng với sự nỗ lực cấp cứu của hơn vị bác sĩ. Đó có lẽ là một kì tích, bởi trước khi Long đem bông tuyết đó đến bệnh viện thì tim nó dường như đã ngừng đập.
Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua, thiên thần của chúng nó đã ở lại, còn gì hạnh phúc hơn thế.
Hôm nay, tình trạng của nó đã khá hơn nhiều. Đột nhiên nó nhớ đến ai đó.
- Long ca… anh có thấy Kan đâu không, tại sao từ hôn qua đến giờ không thấy cậu ấy vào thăm em nhỉ?
Long bật cười, anh xoa đầu nó:
- Nhớ cậu nhóc đó hả?
Nó cúi đầu ngượng ngập. Đúng lúc ấy cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tất cả mấy đứa bước vào tươi cười nhìn nó, nhưng trong đó không có Kan, nó thấy hơi hụt hẫng.
- Chỉ có người đến thui hả? Cậu Kan gì đó đâu? Từ hôm qua đến hôm nay đều không thấy.
Long lên tiếng hỏi, có lẽ là hỏi thay cho nó.
- Hôm qua? Không phải hôm qua cậu ấy đã đến đây thay tất cả bọn này rồi sao? (Bun ngạc nhiên hỏi lại)
- Đâu có đâu. (lần này là nó trả lời)
- Ơ… hôm qua cậu ấy nói vào thăm em từ sáng, rồi thấy mãi đến tối mới về, trông mệt mỏi lắm, anh tưởng cậu ấy bận rộn chăm em suốt ngày hôm qua chứ, sao lạ vậy? (Bun cũng lấy làm khó hiểu)
Một chút suy nghĩ rồi Long lại chợt lên tiếng:
- Thôi chết rồi…
- Gì vậy Long ca?
- Sáng hôm qua là anh chăm em, và hơn nữa là… em nhớ chứ.
- A… hixhix… vậy là hiểu lầm rồi. (nó bỗng xị mặt)
- Này… hai người đang nói chuyện gì mà tụi này nghe không hiểu gì hết vậy. (Như Nguyệt thắc mắc giùm cho cả mấy đứa)
- Thôi… Tiểu Tuyết cũng có thể xuất viện rồi… chúng ta cùng về nhà Kan rồi tôi sẽ giải thích với mọi người. Nhân tiện ọi người biết luôn lí do tôi giả chết trong thời gian qua.