Giờ ra chơi tiết đã đến, nó không nói với ai mà chỉ lẳng lặng đi ra sân sau trường. Nhỏ Duyên đã đứng đó đợi sẵn.
Nó bước đến đứng trước mặt nhỏ, không nói lời nào. Cuối cùng nhỏ phải là người lên tiếng trước.
- Chị biết tôi hẹn chị ra đây làm gì chứ?
- Tại sao tôi phải biết nhỉ?
- Ok, chị không biết. Vậy để tôi nói cho chị biết nhé. Chị cũng thấy rồi đấy, tôi đã mang trong mình đứa con của Kan, vì vậy tốt nhất chị đừng bám theo Kan nữa, hãy tránh xa anh ấy ra, đừng có mà mơ tưởng sẽ cứu vãn được gì.
Nó bật cười thành tiếng. Tiếng cười giòn tan như nắng hạ.
- Chị cười cái gì chứ?
- Tôi thấy nực cười thôi. Thứ nhất, tôi không hề bám theo Kan. thứ , tôi không nghĩ mình cần cứu vãn điều gì cả, và thứ , tôi nghĩ cô là người biết rõ đứa bé trong bụng cô là con của ai.
Nhỏ Duyên điếng người khi nghe xong câu nói của nó, nhưng nhỏ vẫn cố trấn tĩnh:
- Chị… chị nói vậy là ý gì?
- Ý gì thì chắc cô là người biết rõ hơn cả. Mà thôi… để tôi nói luôn nhé, cô nghĩ những việc cô làm không ai biết sao? Vì biết Kan không phải người uống được rượu nên cô cố tình chuốc say cậu ấy, nhưng điều cô không ngờ là cậu ấy lại say quá mức, đến nỗi ngủ mê man không dậy nổi luôn và tất nhiên như thế cậu ấy sẽ chẳng thể làm gì cô được. Nếu tôi không lầm thì vì cô nghĩ đây là cơ hội hiếm có duy nhất không thể bỏ qua nên cô đành làm chuyện đó với một người khác rồi sau đó đưa Kan đến thế chỗ người đàn ông đó. Những gì tôi nói không sai chứ?
- Chị… chị… sao lại…
- Không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm. Bây giờ cô có thể lừa Kan, nhưng khi đứa bé ra đời, có rất nhiều cách để chứng minh nó không phải con cậu ấy, cô nghĩ Kan sẽ làm gì nếu biết cô lừa cậu ấy như vậy?
Nhỏ Duyên tái mặt, nhỏ thật không ngờ mọi chuyện nhỏ làm nó đều biết cả. Nhưng nhỏ cũng không phải tầm thường, nhỏ sẽ không dễ dàng để mọi chuyện trở nên như nó nói. Trong đầu nhỏ đang toan tính mưa kế. Chợt nhỏ nhìn thấy phía xa, Kan đang đi từ đằng sau nó hướng lại phía nó và nhỏ đang đứng. Cùng lúc ấy trong đầu nhỏ nảy ra một kế hoạch tuyệt vời.
- Phải, đứa bé này chẳng phải con Kan, nhưng như thế đã sao, chị nghĩ tôi sẽ sinh nó ra à? Và chị nghĩ sao nếu Kan thấy chị là người đã hủy mất đứa con của tôi và anh ấy nhỉ?
Ngay sau câu nói ấy, chưa để nó kịp phản ứng thì nhỏ đã vội vàng túm lấy nó, nhỏ giằng đi giằng lại người nó. Nó cố gỡ tay nhỏ ra và kết quả là…
Á… nhỏ nằm bệt dưới đất, hai tay ôm chặt lấy bụng.
Đúng lúc ấy Kan trông thấy, cậu vội vàng lao lại:
- Duyên… em sao vậy?
- Anh… chị… chị ấy… chị ấy đẩy ngã em… chị ấy muốn giết chết con của em… em… em sợ lắm… hức… hức…
Nước mắt nhỏ dàn dụa trông thật đáng thương. Nó thẫn thờ nhìn Kan đang ôm nhỏ dưới đất, cậu ấy thậm chí còn chưa thèm nhìn đến nó.
- Em đừng lo, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Kan bế nhỏ lên. Trước khi đi qua nó cậu còn lạnh lùng buông lại một câu:
- Tớ thật không ngờ cậu là con người như vậy.
Kan đi rồi, nó vẫn còn đứng đấy, nước mắt nó rơi, không phải vì cảm thấy oan ức… mà là giọt nước mắt chua xót khi Kan không hề tin tưởng nó. Rốt cuộc, con người của nó… cậu ấy chẳng hiểu được lấy một phần. Nó không muốn giải thích, vì khi đã không có niềm tin thì có giải thích cũng chỉ là vô nghĩa. Nếu muốn, nó có thừa khả năng để cho Kan biết hết sự thật, nhưng với nó chuyện ấy liệu có còn nghĩa lí gì không, cái nó cần chỉ đơn giản là sự tin tưởng. Nó nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay… có lẽ… nó không cần thiết phải dùng đến thứ này nữa. Gạt nhanh đi giọt lệ đang lăn dài trên má, nó quay người định bước về lớp.
- Anh… Yến… mọi người…
Yến ôm nhẹ nó vào lòng.
- Anh Long đã nói cho bọn tớ biết tất cả. Khi nãy thấy cậu lặng lẽ đi xuống đây, chúng tớ đã đi theo nhưng biết cậu không thích nên mới âm thầm đứng từ xa quan sát, thật không ngờ…
- Tớ không sao. Giờ thì nơi này có lẽ chẳng còn giữ tớ được nữa.
- Cậu định làm vậy thật sao? (Như Linh lên tiếng)
- ừm. Tớ cần thời gian.
- Chúng tớ tôn trọng quyết định của cậu. (Như Quỳnh nói thêm).
Nó mỉm cười bước đi, mấy đứa không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi cùng nó.