Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, cũng đã hơn tháng kể từ ngày nó mất, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo của ngày nào. Tất nhiên cũng có khá nhiều điều mới mẻ. Bin và Yến đã trở thành một đôi. Bun cũng tìm được người thương của mình, đó là một cô gái khá bình thường mà cậu tình cờ quen được tháng trước. Cô gái ấy tên Hoàng Mai, một cô gái không quá xinh đẹp nhưng dịu dàng và trong sáng. Cô vốn học trường khác nhưng giờ đã chuyển đến học cùng lớp với Bun. Thiên Kỳ, Thiên Vỹ, Thiên Minh đã trở về nước ngay sau khi nghe tin về nó và hiện giờ đã là chàng rể tương lai của nhà họ Triệu. Thiên Bảo vẫn cô đơn, anh chưa tìm thấy nửa còn lại của mình hay đúng hơn là không hề muốn tìm, người con gái ấy không còn, trái tim của anh cũng đã chết.
Còn Kan, những ngày qua cậu sống mà như không sống. Cuộc sống của cậu giờ chỉ còn là chữ hiếu với ba mẹ và chữ nghĩa với Duyên. Hàng ngày Kan cùng Duyên đi học, cậu vẫn cố gắng để ân cần với Duyên nhưng trong cậu tình cảm với Duyên quá lắm cũng chỉ ở từ “em gái”. Chỉ còn tuần nữa thôi, cô bé ấy sẽ là vợ cậu, một người vợ không đến từ tình yêu, tất cả chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm. Bên cạnh cậu, Duyên vẫn xuất sắc trong vai một cô bé hiền lành và ngây thơ, nhỏ cười những nụ cười tưởng như vô cũng trong sáng nhưng lại xuất phát từ một trái tim ác quỷ.
…………………………
Buổi học hôm nay không bắt đầu như bình thường. Thầy chủ nhiệm gõ cộp cộp cây thước lên mặt bàn rồi hắng giọng nói:
- Hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới. Em vào đi.
Sau câu nói ấy, tất cả đều hướng ra phía cửa lớp nơi có một người đang bước vào. Có những ánh mắt ngạc nhiên mở ra hết cỡ khi bắt gặp khuôn khuôn mặt quen thuộc ấy.
- Chào các bạn, tôi là Trần Thiên Vũ, rất vui được cùng học với các bạn, mong giúp đỡ.
Thiên Vũ nói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch nhưng cũng rất menly. Có một điều mà không phải ai cũng nhận ra đó là một ánh mắt đặc biệt của anh đã hướng về phía bàn Kan và Duyên. Kan không quan tâm nhưng nhỏ Duyên hình như có chút phản ứng lạ trước ánh nhìn ấy.
Quan sát một chút rồi Vũ quyết định đi xuống ngồi cùng bàn Bảo vì đó là bàn duy nhất chỉ có một người ngồi.
- Sao cậu lại về đây?
Thiên Bảo hỏi ngay sau khi Thiên Vũ vừa đặt người lên ghế.
- Rồi các cậu sẽ biết nhanh thôi.
Câu trả lời không rõ ràng của Thiên Vũ khiến cho rất nhiều người tò mò, vài ánh mắt nhìn anh “đe dọa” nhưng anh chỉ nhún vai mỉm cười đầy ẩn ý.
……………………………………………
- Anh tìm tôi có chuyện gì không?
Duyên đưa đôi mắt không mấy thiện cảm nhìn người con trai đang ngồi trước mặt.
- Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao cô bé hồ li.
- Anh… anh…
- Thôi nào, bình tĩnh đi, anh chỉ muốn cùng em ôn lại kỉ niệm cũ thôi mà.
- Trần Thiên Vũ… thật ra anh muốn gì đây? (Duyên nói bằng giọng bực tức)
- Muốn gì? À anh chỉ muốn xem em đang hạnh phúc thế nào thôi mà. Hơn nữa anh muốn xem kẻ nào đang may mắn được em “để ý” như anh của ngày xưa thôi.
- Hahaha… hồi đó là vì anh ngu ngốc, không thể trách tôi được. (Duyên chuyển sang giọng giễu cợt)
- Phải… anh ngốc, ngốc giống cậu Kan gì đó thôi đúng không?
- Đúng, anh ngốc, và hắn ta còn ngốc hơn. Nói cho anh biết, thứ mà tôi muốn có thì nhất định phải có, đợi đến lúc ba tôi thâu tóm được cả tập đoàn nhà anh ta rồi thì đối với tôi, anh ta cũng chỉ là một thứ đồ chơi bỏ đi thôi.
- Anh hiểu rồi, cảm ơn em.
Nói xong, Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy ra về. Còn lại mình Duyên, nhỏ ngồi nhâm nhi ly nước ép vừa lẩm bẩm ” là tại lũ con trai các anh ngu cả, đừng trách tôi”.
Bước ra khỏi nhà hàng, Thiên Vũ ngay lập tức lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.
[ alo]
- Chuyện đó đã xong.
[cảm ơn cậu, việc còn lại là chờ đợi thôi]
- Ok, em hiểu rồi, bye anh.
Thiên Vũ tắt máy, anh khẽ thở dài. Người con gái ấy, anh đã từng yêu… à mà không phải… chỉ là ngộ nhận thôi, vì cô ấy có vẻ đẹp ngây thơ, thánh thiện giống người anh yêu thật sự, nhưng anh đã lầm, tất cả chỉ là một vai diễn quá thành công của Duyên, người anh yêu chưa bao giờ là con người thật của nhỏ.