Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kan đang bị che đi gần hết bởi cái chụp thở oxi mà lòng nó đã đau lại càng thêm thắt lại. Nó đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cũng đã tái nhợt đi của Kan… bàn tay nó xiết chặt lấy bàn tay cậu… chặt hơn lúc nào hết… bởi nó sợ rằng… nếu nó không nắm chặt như thế thì cậu sẽ bị thần chết đem đi…sẽ rời xa nó mãi mãi. Là nó ngu ngốc, là nó cố chấp, nó quá ương bướng… đã cố tỏ ra vô tình với cậu trong khi còn yêu cậu nhiều biết chừng nào… để bây giờ đây… khi cậu sắp tuột khỏi vòng tay nó… nó mới hối hận, mới nuối tiếc, mới căm giận chính bản thân mình. Giá như… giá như nó chịu tha thứ cho cậu ngày từ đầu… giá như nó không bướng bỉnh thử thách sức kiên nhẫn của cậu thêm nữa… thì có lẽ đã không có ngày hôm nay. Giờ nó phải làm sao… làm sao để Kan tỉnh lại… để nó được nhìn thấy cậu mỗi ngày… được nghe giọng nói ấm ấp của cậu… và được ở trong vòng tay yêu thương cậu giành cho nó??? Làm sao đây? Nó không biết, giờ nó chỉ thấy đau… đau lắm… nước mắt nó đã rơi từ khi nào. Là nước mắt… hay là máu từ con tim nó đang chảy ra… máu không tanh… chỉ mặn và đắng.
- Kan… làm ơn… cậu tỉnh lại đi. Đừng im lặng như vậy, tớ ghét thấy cậu im lặng lắm… cậu là đồ tồi… đồ thất hứa… không phải cậu đã nói sẽ suốt đời ở bên tớ sao… cậu nói dối… tớ không cho phép cậu nói dối tớ như thế… ngồi dậy đi… ngồi dậy để nghe tớ nói tha thứ cho cậu… cậu không thấy sao… tớ đang khóc… đang khóc vì cậu… tại sao cậu lại làm tớ khóc… không phải cậu không thích tớ khóc sao… vậy thì cậu mau tỉnh lại… tớ sẽ không khóc nữa đâu… à phải rồi… cậu muốn tớ gọi bằng anh… tớ sẽ gọi… sẽ gọi mà… mau tỉnh lại đi… em yêu anh… em yêu anh nhiều lắm… Kan… anh mau tỉnh lại đi mà… xin anh…
- Em nói thật chứ?
- Thật… đương nhiên là…
Khoan đã, nó đơ người mất mấy giây rồi vội vàng ngẩng đầu dậy. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy… ngay trước mắt nó… là thật chứ không phải mơ… vậy thì…
- Cậu… cậu… (nó ngơ ngác chỉ tay vào Kan)
- Sao lại cậu? Nãy em đã nói là sẽ gọi anh là anh rồi cơ mà.
- Chuyện này… chuyện này…
- Haizzzz… mấy người kia đúng là… người ta mất có chút máu mà họ bắt cắm cả một đống kim quanh người, lại còn bắt đeo cái bình oxi chết tiệt này nữa chứ… khó chịu chết đi được. Nhưng mà cũng may là nhờ thế mà mình mới biết… không ngờ lại có người yêu mình nhiều đến vậy… (Kan tỏ vẻ chán nản thờ ơ nói, nhưng trong nó lại có thêm cả chút chêu chọc)
Lắng nghe từng “lời hay ý đẹp” của Kan, mặt nó bắt đầu đỏ dần lên, nhưng nếu ai nghĩ rằng vì nó đang ngại thì đấy quả là một sai lầm lớn…
- Vậy là mọi người hùa nhau lại để lừa tôi sao???
Nó nghiến răng (hơi quá) gằn từng chữ. Nghe cái giọng ấy tự nhiên Kan thấy rùng mình, cậu yếu ớt biện minh:
- Chuyện này… đâu phải tại anh… là do…
- Anh cái con khỉ, đồ chết dẫm… anh chết đi… đi chết đi…
Nó quên luôn cả vết thương chưa lành mà vơ ngay lấy cái gối trên giường Kan mà chọi thẳng vào cậu. Kan chỉ biết cười cười mà đỡ lấy những cú đập gối của nó, chậc chậc… sức nó lúc này yếu quá trời yếu luôn ý. Nó vừa vung gối lên đập cậu mà nước mắt nó lại vừa rơi khiến Kan thêm bối rối.
- Cậu có biết là tớ đã lo thế nào không hả? Tại sao lại dám làm thế… tại sao… Cậu đã khiến tớ rất đau… rất sợ… tớ sợ sẽ mất cậu… cậu ác lắm… cậu biết không hả… nói đi chứ… cậu…
Nó chưa kịp nói hết những gì muốn nói thì tất cả những lời còn lại đều đã bị nụ hôn của Kan chặn lại. Nó chỉ cảm thấy bờ môi mình ấm nóng, trái tim đang thổn thức trong lồng ngực. Nó vòng tay ôm lấy cổ Kan và đáp lại nụ hôn của cậu, một nụ hôn nhiều dư vị có cả ngọt ngào của tình yêu và một chút mặn đắng của những giọt nước mắt hạnh phúc. Bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu ấm ức mà nó phải chịu trong suốt thời gian qua đều đã được Kan nuốt trọn bằng một nụ hôn nồng thắm.
Nụ hôn kéo dài vài phút đến khi Kan cảm nhận được hơi thở của cả đứa đều yếu đi, cậu mới nuối tiếc rời bờ môi xinh xắn ngọt ngào ấy. Kan kéo nó lên ngồi cạnh cậu và nhẹ nhàng ôm nó vào lòng:
- Anh xin lỗi. Suốt thời gian qua đã khiến em chịu nhiều tổn thương, anh thật ngu ngốc… nhưng anh hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, hãy tha thứ cho anh… nhé.
Nó không nói gì nhưng cái dụi đầu vào ngực Kan thật đáng yêu đã thay cho tất cả những lời nói ấy.
Ngoài kia, bầu trời hôm nay đẹp lạ. Có gió, mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ, chim ca véo von trong vòm lá xanh tươi. Và ngay phía ngoài cửa phòng bệnh của Kan cũng đang có mấy chục con người che miệng cười khúc khích. Rồi họ kéo nhau đi xuống vườn hoa bệnh viện ngắm cảnh để trả không gian riêng cho đứa.
Một năm sau… ở một nơi nào đó, có lẽ là một thế giờ khác hay là thiên đường xa xôi… vẫn có đôi mắt hiền từ của cha và mẹ đang dõi theo và mỉm cười khi thấy đứa con thiên thần bé bỏng của mình khoác trên người bộ váy cưới tinh khôi, một nụ cười thiên thần làm trái tim bao người dịu lại.
Người ta vẫn nói “sau cơn mưa trời lại sáng” và biết đâu lại có thêm cả cầu vồng. Dù sóng gió, dù khó khăn nhưng đừng bao giờ buông tay nhé. Một chút yêu thương, một chút thấu hiểu, một chút vị tha sẽ cho cả em và anh hạnh phúc.
Có những cái kết… không cần phải nói rõ ràng nhưng vẫn đủ để người ta thấy được hạnh phúc nơi cuối con đường.
!!!THE END!!!