Editor: Tố Y
Betaer: Tiểu Nhan
Thần a! Xin người tha thứ cho ta không có từ nào để diễn tả, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng rất rung động.
Bởi vì gian phòng này bốn phía đều là tường, không có nơi cho ánh sáng chiếu vào, cho nên công cụ chiếu sáng chính là dạ minh châu. Kích thước của nó ước chừng lớn như quả tạ chúng ta học ở giờ thể dục, nó phát ra ánh sáng chiếu đến các góc trong phòng, khiến toàn bộ mật thất sáng như ban ngày.
Khiến cho nàng rung động không chỉ có cái này. Bắt đầu từ cửa vào, quần áo dọc theo vách tường vây quanh một vòng, bên trong treo đủ loại quần áo cẩm ý hoa lệ, hơn nữa đầy đủ cả bốn mùa xuân hạ thu đông.
Trước kia ở trên ti vi, internet xem qua cuộc sống của các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu có được phòng quần áo và giày riêng biệt, nhưng cùng nơi này so sánh, bọn họ cũng coi như không hơn cái gì, bởi vì chút quần áo này nếu đặt ở hiện đại đều vô cùng lỗi thời, huống chi gian mật thất này diện tích thế nhưng là hơn một trăm mét vuông.
Ở trung tâm mật thất còn chất đống mấy cái thùng, chỉ có một cái trong đó là mở, còn lại đều có dán giấy niêm phong ở bên trên.Mà cái hòm mở ra kia, bên trong chất đầy đủ loại càng bạc ngọc khí.
Nhìn từng thùng từng chất lên nhau ở kia, nàng thật lòng không dám tưởng tượng vật phẩm bên trong tổng giá trị là bao nhiêu, rất có khả năng mọi thứ đều là vô giá, cho dù ở hiện đại ta tân tân khổ khổ làm việc cả đời, cũng mua không nổi một thứ gì ở trong này.
Nhìn nơi đó, ta không thể không thừa nhận công chúa này rất giàu có, không đúng, phải nói vương triều này rất giàu có.
Chỉ là vật phẩm của một công chúa đã giá trị xa xỉ như vậy, không biết cuộc sống nhân dân thì thế nào, có thể giống như trên sử sách miêu tả vương triều thịnh thế hay không, nhà nhà thừa lương, mọi người đầy đủ cơm ăn áo mặc, phu hiền nữ hiếu, gia đình hài hòa mỹ mãn.
Xem ra, ta nhất định phải tìm thời gian xuất cung một chuyến, thể nghiệm dân phong dân tộc nơi này một chút.
“Công chúa, quần áo nơi này đều là bệ hạ thỉnh nhóm sư phó làm cho người, chỉ là công chúa vẫn luôn mặc quần áo tự mình thiết kế, chúng nó vẫn luôn bị đặt ở đây."
Hương Tuyết vẫn sửa sang lại mọi thứ ở đây, nhìn một đống quần áo bị đưa đến rồi lại bị đem về, Hương Tuyết vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
"Nhưng hiện tại thì tốt rồi, công chúa cuối cùng cũng muốn mặc chúng nó, chúng nó cũng có thể hoàn thành sứ mệnh.” Hương Tuyết ở một bên nhịn không được nói.
Thật là đáng tiếc.
Nhưng mà xem ra nàng đoán không có sai, công chúa kia quả thật là linh hồn xuyên qua, chỉ là vì sự kiện ngoài ý muốn, người liền trở nên si ngốc, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn luôn muốn quay về hiện đại, cho nên vẫn phong cách quần áo hiện đại giữ lại, chỉ là không biết nàng ấy hiện tại lại xuyên đến chỗ nào rồi.
“Công chúa?” Thấy công chúa vẫn suy nghĩ xuất thần, Hương Tuyết gọi một tiếng.
“A? Nga, ta xem xem.” Nghe thấy thanh âm của nàng, nàng thu hồi tâm trí đi đến chỗ quần áo, bắt đầu lựa chọn quần áo để thay.
Trên tay truyền xúc cảm mềm mại của tơ lụa, khiến cho nàng biết quần áo này tính chất nhất định không tầm thường. Lại nhìn hình thêu trên mặt, vô luận là hoa cỏ, hay là long phượng, đều rất sống động, còn không thấy được đầu chỉ. Cuối cùng lại nhìn đến màu sắc, mỗi một bộ màu sắc đều vô cùng xinh đẹp.
Từ đó có thể thấy được, quần áo này đều là nhất đẳng cực phẩm. Theo nàng được biết, cổ đại thời điểm làm quần áo cao cấp cực kỳ khó khăn, không chỉ là vấn đề trình tự phức tạp, hơn nữa quan trọng ở chỗ chất lượng còn muốn nó sẽ không phai màu theo thời gian, công phu bỏ ra đã nhiều lại càng thêm nhiều.
Nàng nằm mơ đều từng muốn có một ngày mặc hoa phục cổ đại, thể nghiệm nột chút cảm giác lay động, không nghĩ tới có một ngày nàng thật sự được mặc lên người.
Nhìn thấy nhiều màu sắc, hoa văn như vậy, ánh mắt nàng tìm kiếm. Chọn đến chọn đi, nàng cuối cùng nhìn trúng một bộ váy màu tím. Ngoại bào có mẫu đơn phú quý bên trên, hoa lệ mà không tầm thường, phần còn lại là trù y màu thiến tử thuần sắc, tại đường viền có thêu những bông cúc nhỏ.
Nàng chỉ bộ quần áo đó, nói: “Liền lấy nó đi.”
“Hảo, Hương Tuyết thay công chúa thay quần áo.” Hương Tuyết bước nhanh tiến lên cầm quần áo lấy xuống dưới.
Xem ra nàng ấy là thật sự cảm thấy vui vẻ thay nàng. Cầm quần áo trở lại phòng ngủ, nàng sau khi để nàng ấy ở bên ngoài, liền đem bộ quần áo trên người thay thế, mặc lên cái yếm trong truyền thuyết, lại mặc vào nội sam, mới để cho Hương Tuyết tiến vào thay nàng mặc quần áo.
Nhìn nàng ấy ở trên người nàng xoay qua xoay lại, nàng không thể không tin quần áo cổ đại rất khó mặc, nàng ấy làm một hồi lâu nàng mới có thể tự do. Đi đến trước gương to, nhìn người con gái bên trong, đẹp thì đẹp thật, nhưng nàng vẫn thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không biết cụ thể là chỗ nào có vấn đề.
Đúng vào lúc này, truyền đến thanh âm hưng phấn của nữ hoàng.
“Yên nhi, mẫu hoàng đến đây.” Ngải Thi Mã tâm trạng vô cùng tốt, người chưa tới thanh âm đã tới trước. Bà nhìn thấy quần áo Thanh Thanh lúc đó, đột nhiên dừng lại, kích động không nói nên lời.
“Bái kiến bệ hạ.” Gặp được bệ hạ đích thân tới, Hương Tuyết cấp nữ hoàng đại lễ cung kính.
“Đứng lên đi. Yên nhi, để cho mẫu hoàng hảo hảo nhìn xem, đây vẫn là lần đầu tiên mẫu hoàng thấy ngươi mặc cung trang.” Chưa từng để ý bên cạnh có nhiều người, Ngải Thi Mã lập tức đi qua lôi kéo tay Thanh Thanh, cẩn thận nhìn ngắm dung nhan đoan trang của nàng.
“Mẫu hoàng, người mau nhìn xem trên người con rốt cuộc là thiếu thứ gì, con vẫn cảm thấy có chút lạ.” Thấy nữ hoàng đã đến, nàng chạy nhanh đến để cho bà nhìn xem vấn đề ở đâu.
“Ân, hình như là có chút vấn đề, để cho ta xem xem.” Ngải Thi Mã lui ra phía sau từng bước, sau khi tầm mắt ở trên người Thanh Thanh lưu chuyển một vòng, bà liền biết vấn đề là ở đâu.
“Đến, Yên nhi ngồi vào bên này, để nương chải tóc cho con.” Ngải Thi Mã mặt mày tươi cười, kéo Thanh Thanh ngồi trước gương trang điểm, lấy cây lược gỗ trên bàn, chải nhẹ những sợi tóc của Thanh Thanh.
Nhìn thấy động tác ôn nhu của bà qua gương đồng, lòng nàng xúc động thật sâu, nước mắt không kìm được mà chảy đầy trên mặt.
“Đến, Yên nhi nhìn xem nương chải có tốt không, đây vẫn là lần đầu tiên nương chải đầu cho người khác.” Chỉ chốc lát sau, Ngải Thi Mã liền thay Thanh Thanh chải đầu tốt lắm, lòng tràn đầy vui mừng muốn nhìn thành quả của mình ra sao.
“Ân.” Nghe thấy thanh âm của bà, nàng nhanh chóng thu hồi lệ ý trong mắt, nhìn vào trước gương to theo bà. Nhìn người trong gương, nàng nhịn không được mà kinh ngạc, cái nữ nhân xinh đẹp kia là mình sao? Chưa từng phát hiện mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Chỉ thấy người trong gương một đôi mắt sáng long lanh đầy sức sống, giống như ở trong đêm đen lóe sáng. Môi đỏ mọng không điểm mà tươi bóng, tản ra ánh sáng tự nhiên. Tóc dùng châu chải thành hoa trên đỉnh đầu, có hai phần nhỏ được kéo đến trước ngực, còn lại tự nhiên phân tán ở sau lưng. Giữa trán là là tử linh phát liên rơi xuống, trừ cái đó ra thì không còn trang sức nào khác. Cả người thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá lại không mất đi vẻ thanh nhã linh động.
“Ha ha! Yên nhi của ta rất được.” Nhìn thiên hạ trước mặt, Ngải Thi Mã nhịn không được khen một tiếng.
“Mẫu hoàng……” Nghe vậy, nàng không khỏi thẹn thùng.
“Hảo, không nói, Yên nhi mau theo mẫu hoàng đi dạo trong cung, thế nhưng cũng sắp tới giờ dùng bữa.” Dứt lời, Ngải Thi Mã lôi kéo Thanh Thanh đi ra khỏi Ngọc Lam điện.