Nữ Hoàng La Hét

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: babynhox

Tên đeo bám họ Trương bởi vì giữ vạn tiền mặt trên người cho nên đặc biệt cẩn thận.

Cúi thấp đầu che kín cái túi trong tay, bước chân vội vã muốn nhanh chóng đi tới ngân hàng gửi tiền vào tài khoản.

Nhưng không ngờ rằng nếu hắn ta bước đi bình thường tự nhiên sẽ không có ai để ý trong cái túi đó đựng đồ vật gì?

thì ngược lại loại bộ dáng sợ hãi rụt rè như chim sợ ná này lại dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Cho nên, lúc tên họ Trương bị một đám côn đồ bắt được cũng không hiểu tại sao mình bị để mắt tới.

Cho đến lúc hắn ta nhìn thấy Ngô Việt trong đám người này!

hắn ta dây dưa cô Thôi cũng sắp hai năm, đương nhiên biết tình huống xung quanh cô ấy rõ như lòng bàn tay, Ngô Việt cũng là khách thuê dài hạn ở đó, mặc dù Ngô Việt thờ ơ với thế giới bên ngoài cũng không quen thuộc với tên đeo bám này, nhưng tên này có thể nhìn một cái là nhận ra cậu ta.

Họ Trương bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Ngô Việt nói : "Được lắm! Tao đã nói sao các người dễ dàng đưa tiền cho tao như vậy, thì ra là có chiêu khác đang đợi tao."

"Muốn chơi trò tống tiền đúng không? không có cửa đâu!" Phải nói nếu bọn người Chúc Ương đột nhiên xuất hiện thì có lẽ tên họ Trương sẽ sợ.

Nhưng Ngô Việt là một đứa nhóc học sinh cấp , còn là loại người bị ăn hiếp lâu dài, sao họ Trương có thể sợ cậu ta?

Thậm chí hắn ta nghi ngờ cái đứa nhóc bao cỏ sợ sệt này cùng đám người lộn xộn này chính là biết trên người hắn ta có tiền, không biết chừng đã nổi lòng tham cho nên che giấu mấy người lớn trong biệt thự, dù sao nếu là những người kia, căn bản không cần phiền phức như vậy, cũng không cần tìm đám côn đồ làm chuyện này.

Nhưng bọn côn đồ vừa nghe hắn ta nói hai chữ "đưa tiên" này lại càng tin lời nói của Ngô Việt hơn.

Nghĩ tới đây là tiền dùng để mua mạng của nhóm bọn họ, vậy nên lấy đồ của mình càng là chuyện hiển nhiên.

Vì vậy không dài dòng với tên họ Trương nửa, mấy người cùng tiến lên đè hắn ta lại đoạt lấy tiền, che miệng kéo vào trong hẻm nhỏ.

Cả ngày bọn côn đồ chạy tới chạy lui nên rất quen thuộc mấy con đường ở đây, vừa vào hẻm mở ra túi ny lon ra liền thấy bên trong đúng là có tiền thật, quả nhiên khoảng chừng vạn.

Những tên côn đồ này đã từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ đâu? Ánh mắt cũng căng chặt, trong lòng cũng có kích động.

Bận rộn cất tiền xong liền dẫn theo Ngô Việt và họ Trương đi dọc theo đường tắt vắng người đi tới quán ăn nhanh bên kia.

thật ra thì Ngô Việt nói dối vụng về như vậy, là người có chút lý trí thì không tới mấy giây là có thể vạch trần, mặc dù ngôn ngữ có chỗ hiểu lầm nhưng nhìn tên họ Trương này không phải là dạng lưu manh bị tiền sai khiến, cũng không giống như kẻ bí ẩn giết người âm thầm.

Nhưng mấy tên côn đồ cắc ké kia, bình thường ở trường học đã quen đánh đập cướp tiền của bạn học rồi, từng tên đều là tham lam hèn hạ hết ăn lại nằm.

Nếu thả những người này trên đường, ngày nào đó không đủ tiền hút thuốc mà phạm tội cướp bóc cũng không kỳ quái, để bọn họ biết có người cầm hai mươi vạn tiền mặt đi trên đường thì tám phần cũng có thể nổi lòng xấu xa.

Huống chi còn cho bọn họ một lý do "đúng đắn" như vậy? Mọi người đều vui lòng tin tưởng cả bản thân cũng sẵn lòng tin tưởng, huống chi còn liên quan tới lợi ích.

Cho nên dù dọc theo đường đi họ Trương la hét ầm ĩ nói đây là tiền của mình như thế nào, vẫn không ai quan tâm đến hắn ta, ngược lại còn sợ tiếng của hắn ta quá lớn thu hút chú ý của người khác, không biết ai đó đã dứt khoát cởi vớ xuống nhét ở cái miệng của hắn ta.

Đến tiệm ăn nhanh, vào lúc này vẫn còn sớm, tiệm mì mới vừa mở cửa, đầu bếp là không thể nào đi làm sớm như vậy, cho nên chỉ có hai nhân phục vụ đang quét dọn vệ sinh.

Bác cả của Ngô Việt không có ở trong tiệm, nhưng có bác gái của cậu ta đang kiểm tra sổ sách bán hàng ngày hôm qua.

Vừa thấy được Ngô Việt, liền hùng hùng hổ hổ mắng: "Hai ngày nay mày chết đi đâu hả? Sáng hôm qua còn chưa sơ chế nguyên liệu xong đã bỏ chạy, có biết buổi trưa bận rộn suýt chút không làm kịp không hả? Gọi điện thoại cho mày cũng không nhận, cuối cùng tao vẫn phải tự làm mọi việc."

"Rửa cái mâm đi, ngày hôm qua không có rửa hôm nay giữ lại cho mày đấy, chuyện của mình thì đừng hy vọng người khác làm dùm, đừng nghĩ có tiền sinh hoạt tháng sau nửa, đỡ phải nuôi cái thứ hết ăn lại nằm."

Lời vừa mới dứt, theo sát phía sau Ngô Việt là một đám người, vừa bắt đầu bác gái còn tưởng rằng là khách nhưng bộ dạng này hình như không giống.

Vừa vào liền đuổi nhân viên trong tiệm đi ra ngoài, còn tuyên bố nói : "Thiếu nợ thì trả tiền, người không liên quan cút ra ngoài đừng có nhiều chuyện."

Sau khi đuổi người dư thừa ra ngoài, liền kéo cửa cuốn xuống trong tiếng chất vấn của bác gái Ngô Việt.

Hai người nhân viên bị đuổi ra ngoài cũng đã làm việc ở đây một thời gian, biết rõ ông chủ và bà chủ keo kiệt.

Tiền lương mỗi tháng của bọn họ đều bị đè ép và kéo dài, còn tìm các loại lý do trừ tiền lương, cứ trừ trừ ép ép tiền lương nhân viên, đương nhiên tiền hàng nguyên liệu cũng sẽ không ngoại lệ.

Bọn họ đi làm hàng ngày có thể thấy người đến tìm ông chủ đòi tiền, có lúc không gặp được người còn đi theo bọn họ kể khổ, tóm lại muốn đòi tiền người này cũng phải kéo ba bốn lần.

Hai nhân viên thấy vậy còn tưởng rằng là ông chủ cung cấp nguyên liệu nào đã không chịu nổi hai người nửa nên tới làm dữ, trong lòng nhìn thấy có chút hả hê vui sướng rất nhiều, cũng sợ thật sự xảy ra chuyện gì.

Vì vậy gọi điện thoại cho ông chủ.

Bên này bọn côn đồ đã trói bà chủ lên ghế ngồi, thấy người phụ nữ này gào lên, đánh tới mấy bạt tai liền ngừng lại.

Có hai mươi vạn thúc đẩy và mồi nhữ trên trăm vạn, hơn nửa một đám người lên men tham lam cũng vốn không có lý trí có thể nói chuyện.

hiện tại có thể nói đám côn đồ này đã là tội phạm thật sự rồi.

Ngô Việt và họ Trương cũng bị ấn ngồi trên ghế, cùng bác gái bị đám côn đồ bao vây thành một vòng.

Bởi vì toàn bộ quá trình Ngô Việt không ồn ào không làm khó cũng rất phối hợp, ngược lại không có chịu khổ, trên mặt của tên họ Trương và bác gái liền khó coi.

một người trong đám côn đồ mở miệng nói: "Ô hô! không nghĩ tới một chỗ tồi tàn như thế này chính là Ngọa Hổ Tàng Long, một tiệm bán thức ăn nhanh, ra tay cho cháu trai chính là vạn, rất hào phóng."

trên mặt bà chủ vô cùng đau đớn, vừa nghe hai mươi vạn liền có chút mơ màng: "Hai mươi vạn gì?"

Bọn côn đồ đạp họ Trương một cái: "Tang vật và nhân chứng đều bắt được rồi, con mẹ nó bà còn giả bộ cái gì? không phải hai người cho tên con lai này vạn để lấy mạng anh em bọn tôi sao?"

"anh em bọn tôi cũng không có lòng dạ đen tối thối nát như các người, theo lý thuyết giết người thì đền mạng là chuyện hiển nhiên, chỉ là người đã chết cũng không thể sống lại, hôm nay nói rõ ràng mọi chuyện với các người, mặc dù mấy anh em bọn tôi mạng khổ nhưng đều là những người liều mạng không sợ gì đấy."

một đám côn đồ học sinh cấp ba này cũng không biết đã đi theo ai học bộ dáng liều chết kia để đe dọa: " vạn này coi như bồi thường cho đại ca của bọn tôi, một trăm vạn tiền mua mạng bọn tôi cũng phải giao ra đây."

Dĩ nhiên nói vạn thuộc về tên đầu húi cua kia cuối cùng có thể đến người đó hay không cũng chỉ có chính bọn chúng biết.

Bác gái nghe được vẫn không hiểu gì, họ Trương bên cạnh lại đang liều mạng giãy giụa phủ nhận nhưng miệng bị bịt chặt có nói cũng không nghe được.

Chờ lúc vất vả hiểu được mấy câu đó, bác gái cười lạnh: "Tao thấy những thứ người sống lang thang như bọn mày là nghèo đến điên rồi đúng không?"

Rồi nhìn Ngô Việt nói : "Nó? Tao cho nó vạn để mua mạng bọn mày sao, nó xứng sao? Sao bọn mày không nói tao là người giàu tỷ vạn liền thích đốt tiền chơi luôn đi."

Bọn côn đồ thấy bà ta không nhận, cũng không muốn tranh cãi tới mặt đỏ tía tai với bà ta, dù sao chuyện này mà vui vẻ thừa nhận mới là có quỷ.

Bọn họ liền đá Ngô Việt một cái, nói : "Thế nào? Bác gái của mày không thừa nhận đã cho mày hai mươi vạn."

nói xong lại đổ túi tiền ra ngoài: "Vậy số tiền thật này từ đâu mà có? sẽ không phải là tự mày kiếm được chứ?"

Lúc này người nói vô tâm, người nghe lại có ý, sau khi cả nhà bác trai Ngô Việt chiếm tài sản của cậu, cũng cảm thấy số lượng có chút không đúng.

trên thực tế năm đó cha của Ngô Việt nuôi vợ bé, người đó còn mang thai, đương nhiên chi tiêu không nhỏ, tiền gửi ngân hàng gần như là toàn bộ đều ở bên kia, sau khi vợ bé chết liền bị người nhà của bà ta chiếm lấy.

Cho nên Ngô Việt thừa kế di sản cũng chính là căn nhà và cửa tiệm, tiền mặt còn dư lại không có bao nhiêu, cả nhà bác trai vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nhưng bởi vì không biết tình hình tài chính cụ thể của gia đình Ngô Việt vào lúc đó, chẳng qua là kinh doanh tiệm này tới nay, cảm thấy năm đó nhất định là để sót rồi.

Vì vậy bác gái liền nghi ngờ tiền mà Ngô Việt đã lấy ra, không phải tiền mà nam đó tên con lai này đã giấu mình chứ?

Ánh mắt bác gái nhìn Ngô Việt liền trở nên có chút đáng sợ, người bà ta cũng bị trói nhưng lại không chút trở ngại chuyện bà ta truy cứu chuyện cũ.

Giọng bà ta hung ác nói : "Ngô Việt, sao lại thế này? Mày lấy tiền ở đâu?"

Ngô Việt vừa nghe, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bác gái cậu ta liền nhanh chóng cúi đầu xuống giống như bị dọa, lúng ta lúng túng nói : "không có, con không có tiền, bọn họ nghe lầm, ta làm sao có thể có tiền, chúng ta cũng không có tiền."

Lời của cậu giống như đang phản cung, nhưng bộ dáng lùi bước sợ hãi cộng thêm ánh mắt hung ác của bác gái cậu ta, thì ngược lại giống như bị buộc đổi lời khai vậy.

Đám côn đồ cắc ké cũng bực mình cười, cũng đến trình độ này rồi, đạp một chân lên đống tiền đỏ tươi ở trước mắt.

Cho dù là cả nhà này và họ Trương phủi sạch tất cả chứng minh trong sạch, chẳng lẽ bọn họ sẽ nói "Vậy sao? Xem ra bọn tôi đã đổ oan cho các người, hai mươi vạn này các người cất lại đi, quấy rầy rồi." là như thế sao?

Cho nên thấy bác gái lại còn dám ở trước mặt bọn chúng ép người phản cung, mấy người đi lên liền đánh mấy bạt tai xuống.

"Đàn bà thúi nói không hiểu đúng không? Còn muốn tiếp tục nói dốc hay sao, bọn tôi lấy tiền thì chuyện các người làm cũng có thể che giấu kín, đối với hai bên đều có lợi, cần phải chưa thấy quan tài thì chưa rơi nước mắt đúng không?"

"Gọi điện thoại cho chồng bà ta, tin rằng ông ta biết, nói cho hắn biết điều hơn, đừng vì tiết kiệm chút tiền ít ỏi mà làm hại bản thân tan nhà nát cửa."

Bác gái Ngô Việt bị lại đánh vài bạt tay làm quai hàm đau rát, tên côn đồ bên cạnh lấy điện thoại di động của bà ta ra.

Nhưng không chờ bọn họ gọi qua thì điện thoại liền vang lên, hiển thị số gọi là bác trai của Ngô Việt.

Tiếp đó là bên kia không hiểu gì, sau đó là ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng tên côn đồ thẹn quá thành giận, bác cả Ngô Việt nghe được còn có một trăm vạn liền như có điều suy nghĩ.

Bởi vì ba người học sinh chết gần đây rất ồn ào, một trường học trong vòng hai ngày liên tục đã chết ba người, đúng lúc không phải là có thể dùng im lặng để che giấu chuyện này.

Gần đây trong thành phố cũng đang thảo luận chuyện này, cả nhà bác trai Ngô Việt mở tiệm ăn nên nghe được cũng không ít.

Bọn họ biết Ngô Việt bị ăn hiếp trường học, theo tình trạng hiện tại cũng cực kỳ nghi ngờ chính là Ngô Việt giấu tiền mướn sát thủ để trả thù

Hai bên ông không tin lời của tôi, tôi cũng không tin lời của cậu, ngược lại rất tin không nghi ngờ một hai câu ám hiệu của Ngô Việt.

nói đến cùng vẫn tin tưởng lợi ích liên quan tới mình.

Cuối cùng rõ ràng là hai bên đàm phán không thành, bên kia tuyên bố đã báo cảnh sát, nhưng đám côn đồ cắc ké cũng không tin.

"Đừng tưởng rằng bọn tôi không có kiến thức liền dễ gạt, chuyện riêng của ông nếu là dám báo cảnh sát thì tên của tôi sẽ viết ngược lại, nếu gây chú ý thì bọn ta là người bị hại đến gây chuyện thôi, còn các người..."

"Tôi nói cho ông biết, hung thủ cũng đã ở đây rồi, nếu ông còn dám —— "

nói cũng chưa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó không bao lâu thì có cảnh sát ở bên ngoài kêu gọi chỗ này đã bị bao vây khuyên đầu hàng.

Bọn côn đồ cũng bối rối, tuyệt đối không nghĩ tới này lão già này thật sự dám, trên tay mình còn dính mạng người mà ông ta cũng không sợ bị vạch trần sao?

Nhưng so với việc này thì việc đầu tiên bọn họ nghĩ là cảnh sát đi vào đừng nói không thấy một trăm vạn, chính là hai mươi vạn trước mắt này bọn họ cũng không gánh nổi.

Những người thường xuyên phạm tội như bọn họ cũng không sợ phải tới đồn công an ngồi một chút, dựa vào còn là vị thành niên nên cuối cùng cũng không có chuyện gì.

Dứt khoát liền muốn đem vạn này đi trước, thoải mái hai ngày, nếu cảnh sát tìm tới cửa thì bọn họ cũng đã xài hết rồi, hoàn toàn là suy nghĩ của lưu manh.

Vì vậy, một nhóm người lại tát bà bác gái vài cái, lại đạp bà ta thêm hai cái rồi xách tiền theo định là chạy trốn từ cửa sau.

Người này vừa chạy thì bác gái thở phào nhẹ nhỏm, nhưng họ Trương liền nóng nảy, kết quả là toàn bộ quá trình đều là những người này tự biên tự diễn, đây chính là tiền của hắn ta.

không có người không chế hắn ta liền chạy ra đuổi theo, e rằng đám người kia không cảm thấy người này có thể làm gì.

Nhưng đối với đám côn đồ học sinh cấp ba này, chỉ cần không có cầm dao thì sợ hãi vẫn có hạn, huống chi hai mươi vạn này là toàn bộ tài sản của hắn ta.

Phía sau tiệm ăn chính là một con hẻm, họ Trương đuổi theo ra tới đây đã nhìn thấy đám côn đồ chia nhau ra chạy khắp nơi.

hắn ta tìm đúng người cầm tiền trong tay, đuổi theo liền kéo người đó té nhào.

Hai người vừa níu lấy túi tiền vừa đánh nhau, rốt cuộc là một người lớn hơn mấy tuổi, họ Trương đọ sức với tên côn đồ một hồi thì cuối cùng cũng lấy lại được túi tiền.

Nghĩ tới bây giờ mà chạy loạn mãi sẽ không an toàn, lỡ như đi tới đường khác gặp phải côn đồ lại bị vây đánh thì làm sao bây giờ?

Chi bằng trở lại cửa hàng chờ cảnh sát vào, để cho người ta đưa hắn ta tới ngân hàng gửi tiền, dù thế nào đi nữa thì tiền của hắn ta vẫn sạch sẽ, hắn ta có gì mà phải sợ?

Nghĩ đến chỗ này họ Trương cũng liền lui về ngõ hẻm, nhưng mới vừa quay người lại, liền bị một chiếc xe máy chạy như bay tới đụng bay.

Họ Trương bị đụng té thật mạnh trên đất giống như xi măng bị vỡ, tuy là xe máy nhưng cả người vẫn bị đau nhức, trong một lúc cũng không đứng nổi.

hắn ta đang muốn mắng, đã nhìn thấy người lái xe mô tô dừng lại phía trước, mặc áo khoác da đen đội nón bảo hiểm.

Đối phương đưa tay xuống, đoạt lấy túi tiền mà hắn ta thật vất vả mới lấy lại được ngay trước mặt hắn ta, sau đó nghênh ngang rời đi.

Họ Trương cũng bối rối, nằm trên mặt đất thật lâu không có phản ứng kịp, hôm nay hai mươi vạn tiền mặt này của hắn đã ra ra vào vào mấy lần.

Cuối cùng lần này lại bị cướp đi, người cướp đi này còn không phải là đám côn đồ lộn xộn có thể tìm ra thông tin kia, mà ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Họ Trương đột nhiên gào khóc, kéo thân thể đau nhức chạy trở về tiệm ăn nhanh.

Lúc này cảnh sát đã phá cửa mà vào, thấy trong tiệm ăn chỉ có Ngô Việt và bác gái của cậu ta, cửa sau chỗ phòng bếp mở rộng ra, liền phân chia mấy người đi ra ngoài đuổi theo.

Vào lúc này họ Trương liền lảo đảo đi tới, túm chặt cổ áo của Ngô Việt: "Là mày, mày trả tiền cho tao, tiền của tao đã không còn, mày trả tiền cho tao."

Sau một hồi hỗn loạn, người bị cảnh sát khống chế ấn xuống, liền hỏi rõ tình huống.

Ngô Việt vẫn làm theo kế hoạch trước sau như một, bày tỏ mình cũng không biết cái gì, cậu ta chỉ mới ra cửa liền bị đám người kia ngăn cản.

Vừa muốn hại cậu ta, vừa muốn cậu ta dẫn bọn họ tới chỗ này lừa gạt bác cả của cậu ta.

nói mình thường bị những người đó bắt nạt ở trường học không dám phản kháng, đến chỗ này có bác gái cậu ta hỏi mới dám nói thật, về phần tiền của họ Trương này, đại khái là chính hắn ta đi ra ngoài với bộ dáng mờ ám nên bị chú ý.

Lúc này đám côn đồ chạy trốn cũng bị bắt trở lại, nghe được khẩu cung của Ngô Việt vội vàng nói cậu ta gạt người.

Lại nói ra chuyện ba người chơi cùng đã chết kia ra, chứng tỏ là cả nhà của bác cả Ngô Việt -----.

Nhưng điều này càng chứng minh lời nói của bọn họ có nhiều chỗ vô căn cứ, vụ án của ba người kia ảnh hưởng cực lớn, cũng phải nghiêm túc điều tra.

Kết quả phát hiện tất cả đều là ngoài ý muốn, ban đầu đám côn đồ này cũng từng bị điều tra, tất cả đều là đám học sinh bắt nạt bạn học, vì vơ vét tài sản mà lý do gì cũng có thể bịa ra được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio