Ánh sáng mặt trời đang bắt đầu len lỏi qua những tán lá xanh mát, đua nhau tỏa nắng khắp phố phường, chim non hót ríu rít, đường phố bắt đầu nhộp nhịp, dòng người qua lại tấp nập.
Ở đâu đó trong thành phố nhộn nhịp này có một ngôi bao quanh mình bởi một sự lạnh lẽo, băng giá mà người mang lại chính là chủ nhân ngôi nhà này.
Sự băng lãnh mà nó mang lại còn đáng sợ hơn bất kì thứ gì. Cả đêm không ngủ tự trách bản thân về chuyện tối qua. Nó suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức nó chẳng biết chuyện nó vừa nghĩ đã qua chưa hay vẫn còn đó.
giờ, thời gian tới, nó khoát trên mình bộ quần áo đen từ đầu tới chân với áo khoát da, quần legging, đôi bốt cao, áo droptop. Phóng lên chiếc moto yêu thích nó lên ga và phóng hết tốc lực chạy đến chỗ hẹn.
Cánh đồng bồ công anh dần hiện ra trước mắt nó. Những cánh hoa đang theo làn gió dịu êm bay vào không trung, bắt đầu cuộc hành trình mới. Đâu đó trên cánh đồng rộng lớn này có một dáng người. Mà người đó chính là Phillip.
Bước tới nơi Phillip đang đứng nó dừng lại, không nhìn Phillip mà lại mông lung nhìn về khoảng trời cao rộng kia.
-"Cuối cùng em cũng đến, muốn gặp em khó thật đó... anh phải..."
-"Ren đâu?"
-"Bình tĩnh đã chứ, chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau mà."
-"Anh muốn gì?"
-"Lạnh lùng làm sao, hình ảnh cô em gái bé bỏng dễ thương đâu rồi nhỉ."
-"......" nó bắt đầu thấy bực rồi đó.
-"Oke, không vòng vo nữa, anh muốn em hợp tác với anh."
-"Hợp tác?!?"
-"Phải."
-"Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?"
-"Chắc chắn vì anh tin chắc có chết em cũng không để Ren như vậy đâu."
Rồi một chiếc xe chạy tới dừng ngay chỗ Phillip đang đứng. Cánh cửa xe từ từ hạ xuống bên trong là Ren với những vết thương chằng chịt còn rướm máu, gương mặt xanh xao. Nhìn thấy cảnh tượng này nó không sao bình tĩnh, định chạy tới thì Phillip như đoán được mà chắn trước mặt nó.
-"Em phải học cách bình tĩnh trong những trường hợp này rõ không." Phillip búng tay một cái cánh cửa xe được nâng lên che mất tầm nhìn của nó.
-"Anh muốn gì?"
-"Như anh nói sự hợp tác của em."
-"Được."
-"Anh biết em sẽ không từ chối đâu. Vậy đây là thứ anh cần............"
Ở bệnh viện, ánh sáng của phòng cấp cứu vẫn sáng liên hồi, cũng đã hơn phút kể từ khi Ren được đưa vào đó. Nó chỉ biết đứng ngoài cầu mong, hy vọng rằng Ren không sao, lúc này nó thấy mình thật vô dụng, đến mỗi việc bảo vệ những người thân của nó thôi mà nó lại chẳng làm được.
Cuối cùng ánh sáng phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ đi ra với nụ cười nhẹ trên môi.
-"Yên tâm đi, tuy vết thương có nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng đâu."
-"Cảm ơn"
Ren nhanh chóng được chuyển đến phòng hồi sức, nhìn thấy em trai mình toàn thân băng bó lòng nó lại nhói lên. Phillip anh phải trả giá cho chuyện này.
Hôm sau, mặt trời bắt đầu lên, trong phòng bệnh trắng xóa, Ren khẽ cựa mình rồi từ từ mở mắt, ánh sáng làm Ren hơi nheo mày, nhìn quanh thì Ren thấy nó đang ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nhắm ghiềm mệt mỏi.
Rồi một loại hình ảnh chạy qua trong Ren, tự mình ghép lại rồi như hiểu được gì đó, Ren đột nhiên bước xuống giường.
-"Đại tỷ... Á." Lo đứng dậy mà quên mất mình đang bị thương nên Ren mất thăng bằng ngã xuống.
-"Cẩn thận, thiệt tình vết thương của em vẫn chưa lành được đâu nghỉ ngơi đi." cũng may nó đỡ kịp.
-"Nhưng đại tỷ... Phillip anh ta..."
-"Đừng lo, mọi chuyện ổn rồi."
-"Ổn??? Là..."
-"Chuyện này tạm thời đừng nói với ai cả, kể cả Ken đợi một khoảng thời gian đã, rõ chưa."
-"Nhưng..."
-"Và tạm thời cứ ở đây, đừng xuất hiện không lại khiến cho mọi thứ rối hơn."
-"Ý chị là anh Ken."
-"Ukm."
-"....... dạ."
-"Nghỉ ngơi đi."
Nói xong nó bước ra ngoài để Ren có không gian nghỉ ngơi. Nhẹ đóng cánh cửa, nó thở dài rồi chua xót nhìn vào lại trong.
-"Xin lỗi."
Nó mệt mỏi về nhà, định sẽ suy nghĩ về chuyện của Phillip nhưng chưa kịp vào nhà nó bị dựng ngược lại.
-"Huhuhu đại tỷ... Ren đâu mất tiêu rồi... em tìm không thấy."
-"Xuất viện rồi hả?"
-"Bây giờ tỷ còn hỏi được nữa."
Vâng... tiếng khóc đó không ai khác ngoài Ken.
-"Đại tỷ..."
-"Ren đang làm nhiệm vụ, đừng lo."
-"À nhiệm vụ... Mà tại sao chỉ có Ren."
-"Mấy người mới xuất viện."
-"Vậy nhiệm vụ đó là gì, ở đâu?"
-"Hỏi chi."
-"Biết."
-"Bí mật"
-"Tại sao?"
-"Ồn quá, về."
-"Ơ... đại tỷ."
Và cánh cửa nhà nó đã khép lại, Ken chẳng thể nói thêm được gì, đành bỏ cuộc đi về.
Vài ngày sau, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như chưa có gì xảy ra, vẫn cứ yên bình trôi qua, trôi qua trong sự sắp đặt đầy nguy hiểm đang chờ đợi tụi nó.