Tối h:tại biệt thự nhà bọn hắn:Cả bọn đang ngồi ngoài sofa phòng khách đối diện vs ông bà Dương:
--Các con ăn hoa quả quả tráng miệng đi__ bà Tâm nói khi người giúp việc mang hoa quả ra, họ vừa mới ăn cơmxong đã tập trung ngồi ngoài này coi kênh tài chínhtoàn cầu
--Dạ__cả đám lễ phép đáp.
--Các con có thể nói cho ta biết chút ít về cô bé hồi chiều được ko???__Ông Dương hỏi.
--Dạ cô ta cũng ko có gì đâu cha, chỉ là một đứa con gái nghèo thôi mà, cha quan tâm làm gì__Đan nói, ông Dương nhăn mặt nhìn Đan, Đan biết mình đã nói lỡ lời nên im lặng chuẩn bị nghe giáo huấn
--Con/em học ai cái tính chê người nghèo vậy hả, đừng nhớ năm trước chúng ta cũng sống như thế__Bà Tâm cùng Hân nói.
--Nhưng giờ đã khác rồi chúng ta đều sống trong nhung lụa còn gì__Đan nói rồi quay sang Khánh đang im lặng hỏi:
--em nói có đúng ko anh hai
--à ờ chuyện đó em ko nên nói vậy__Khánh nói mặc dù ko biết vì sao Khánh lại có cảm giác đau khi ai đó nói xấu nó, Khánh tiếp lời --Con mệt con lên phòng trước mọi người ngồi chơi__Khánh đứng dậy đi lên lầu, anh vừa đi vừa nói:
--Anh nói rồi các em ko được gọi anh là "anh hai", chỉ gọi anh là "anh Khánh" thôi, hai chữ "anh hai" đó chỉ có một người duy nhất có thể gọi
--Nhưng vì sao lại thế, tụi em đều là em gái anh mà, còn ai là em anh nữa đâu__Hân nói, nghe câu nói của Hân, Khánh ngừng đi ngoảnh mặt lại nói:
--Có, còn.có.một.người.còn.quan.trọng.gấp.bội.cái.gia.đình.này.em.nên.nhớ.chỉ.có.người.đó.mới.được.cái.quyền.này__Khánh gằn từng chữ nói rồi xoay mặt đi một mạch lên phòng ngủ của mình. Lên tới phòng ngủ Khánh liền khóa trái cửa rồi ngồi bệt xuống cạnh cửa. Nước mắt anh lại rơi, ko biết đây là lần thứ mấy anh đã khóc. Người ta nói nước mắt người đàn ông rất khó thấy trên khuôn mặt họ, nhưng sao đối với anh nó lạ dễ dàng như vậy. Anh khóc, khóc rất nhiều, đã năm anh luôn khóc, ko phải khóc vì người mẹ quá cố của mình mà là khóc vì cô em gái bé bỏng anh luôn yêu thương chiều chuộng dù ngang lứa tuổi. Từ khi em gái anh bỏ đi, anh luôn ngủ và mơ thấy giấc mơ về cô em gái bé nhỏ của mình, trong mơ có một cô bé đứng nơi có ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen tối cô bé nghoảnh măt lại nhìn về phía anh cười, anh bấy giờ mới nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé đó và cô bé đó chính là em gái anh=Dương Băng Băng và cũng chính là nó cách đây năm luôn nở nụ cười hạnh phúc, còn đối vs người hiện tại anh ko hề nhận ra được đó là em gái mình và nó cũng ko còn thể nở nụ cười thật sự trên môi sau khi bỏ đi lúc tang lễ mẹ hoàn thành. Nó nhìn về phía anh cười rạng rỡ anh vươn tay tới ôm nhưng càng vươn tới thì cái hình ảnh đó xa dần rồi mờ nhạt và biến mất, anh muốn kêu lên tên nó bảo nó đừng bỏ anh đừng đi nhưng sao ko thể cất tiếng nói vậy cổ họng anh như có cái gì đó đã ngăn cản anh, ko cho anh nói. Phía ánh sáng nó đứng cũng biến mất trả lại một bóng tối u sầu đối vs anh. Giấc mơ như vậy là đã kết thúc, nếu như giữa đêm anh mà mơ như vậy thì sẽ ngồi dậy bật khóc giữa ko gian u tối nhưng bây giờ anh chỉ suy nghĩ lại giấc mơ đó thôi nhưng sao nước mắt vẫn rơi ko thể ngừng được. Anh đứng dậy lau khô nước mắt lại gần cái tủ áo quần, mở ra bên trong đều là áo quần anh hiện tại và phía bên dưới tủ áo quần là chất hai núi quà, một bên là quà sinh nhật anh được mọi người tặng còn một bên là quà sinh nhật nó mặc dù nó ko có mặt nhưng mỗi năm anh đều mua quà cho nó và cất giữ đợi khi nào tìm được nó sẽ đưa hết số quà này cho nó, đây là món quà anh tặng cho nó. Anh nhìn vào đống quà chất như núi của mình, tuy rất được nhiều người tặng quà nhưng anh vẫn ko hề mở ra xem vì anh muốn nó cùng mở ra xem vs anh. Anh chú ý tới món quà có vỏ bọc là đen trắng, hầu như là năm nào sinh nhật anh cũng có quà gói màu này, anh thấy lạ người ta thường lấy những gam màu sáng để gói quà nhưng người này chỉ thích có hai màu này như em gái anh. Anh cầm thử món quà đều gói bằng giấy màu trắng đen lên xem ai là người gửi nhưng trên đó ko hề ghi tên người gửi, nhưng kiểu cách gói quà rất đặc biệt mà anh chưa từng thấy và chúng giống y hệt nhau ko khác một tí. "Chắc là cùng một người gửi nhưng sao phải dấu tên, người này cũng tặng quà cho mình, năm nào cũng có vào đúng ngày sinh nhật mình " anh nghĩ, lắc đầu anh lại đặt món quà xuống dù muốn mở ra xem người này tặng anh cái gì nhưng anh vẫn muốn nó trở về cùng mở vs anh. Anh lấy một bộ quần áo ngủ nam ra đi tắm thay, tắm xong anh lau khô tóc liền lên giường nằm ngủ vì hôm nay anh đã quá mệt nên ngủ sớm còn để chuẩn bị cho một ngày mới mệt nhọc nữa.Quay trở lại vs mọi người dưới lầu. Sau khi Khánh bỏ đi Ông Dương, bà Tâm, Linh, Như & C.Phong ko khỏi lắc đầu vì họ hiểu cảm xúc của Khánh. Còn những người còn lại ko hiểu vì sao Khánh nổi giận đùng đùng như vậy.
--Sao Khánh lại tức giận khi Đan hay Hân gọi là "anh hai" vậy bác__hắn hỏi
--Chuyện này hai con ( Hân,Đan) và các cháu (những người ko biết gì về nó) ko cần để ý, nếu sau này có cơ hội các con sẽ hiểu__ông Dương nói
--Tất nhiên là sẽ có cơ hội vì ngày đó đang tiến tới rất gần __ C.Phong nói
--Cháu nói vậy là có ý gì???__ông Dương nhăn mặt hỏi
--Rồi bác sẽ biết sớm thôi__C.Phong đứng dậy nói, khuôn mặt cậu ko cảm xúc giọng nói cũng vậy
--Thôi cháu đi sang nhà cô bạn khi sáng lấy xe mọi người ngồi chơi, cậu đi ko Như???__C.Phong nói rồi quay sang hỏi Như
--Tất nhiên là có rồi sao ko được chứ__Như vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì hắn lên tiếng:
--Ko phải cô ta ko muốn cậu dẫn ai khác đi theo sao???
--àk Như thì có thể đi còn lí do vì sao các cậu rồi sẽ biết nhưng ko phải lúc này__C.Phong nói rồi cùng Như ra khỏi biệt thự đón taxi đến địa chỉ mà nó đưa,họ có dự định đến đó lấy xe rồi cùng về chung. Còn mọi người sau khi Như & C.Phong đi thì cũng nán lại nói chuyện một lúc rồi ai về phòng nấy làm việc riêng tư của mình.