cô nghe thế liền đanh mặt lại tay vô thức nắm chặt.
- Xin lỗi Vin nhưng tôi không muốn làm người yêu cậu nữa.
cậu nghe vậy đanh mặt:
- Tại sao chứ? Cậu thích tôi mà không phải sao?
cô nhẹ nhàng thở ra:
- Đúng tôi thích cậu nhưng hôm nay cậu làm tôi quá thất vọng có lẽ tôi không nên thích cậu nữa. Có thể tôi nên thích Min như lời cậu nói biết đâu Min mới chính là tình yêu đích thực của tôi thì sao?
cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi khiến cậu ngỡ ngàng và bàng hoàng. không cậu chỉ đùa thôi mà sao vợ cậu lại muốn yêu chị cậu rồi? trời ơi... cậu mếu máo ôm chân cô
- Mun, đừng vậy mà huhu tui biết sai thật rồi tha lỗi cho tui đi mà huhu làm ơn làm người yêu tui đi coi như thương hại tấm thân ế này nay chưa yêu ai để đợi cậu đi mà tui thích cậu lâu lắm rồi mà không dám nói thôi huhu. đừng nghe tui nói bậy nói bạ mà đem lòng yêu con gái chứ. con gái không mang được hạnh phúc cho cậu đâu nghe tui đi.
cô nghe vậy cố gắng kìm nén cười thành tiếng. còn đâu là chàng trai chuẩn men nữa? khi yêu thật đáng sợ có thể mới phút trước bạn còn khóc huhu mà phút sau đã hạnh phúc cười haha. đời chẳng ai biết trước điều gì cả như cô và cậu vậy. Cô cố gắng không cười hỏi cậu:
- liêm sỉ của cậu đâu rồi Vin?
cậu tỉnh bơ:
- liêm sỉ gì tầm này? liêm sỉ đâu giúp tớ có vợ đúng không nào hihi.
cô nghe vậy thoáng đỏ mặt đáng cậu:
- đáng ghét ai làm vợ cậu?
cậu cười công nhận rằng khi cô đỏ mặt thật xinh làm sao:
- cậu chỉ có lựa chọn là làm vợ tui hai là làm mẹ con tui thôi.
cô giật mình:
- ơ có khác gì nhau đâu không chọn tui chọn cái thứ cơ.
cậu nghe vậy càng cười tươi:
- hehe là nằm chung bàn thờ với tui ó haha.
- ơ cậu gạt người_cô mặt càng đỏ hơn bất giác cậu ôm cô đi đến mép biển hét lên:
- Tôi Lưu Hàn Băng Phong ở đây thề với trời đất cả đời chỉ yêu người đó là Nguyễn Hằng Ngọc Hân mãi mãi chỉ yêu mình cô ấy nếu sai sẽ bị sấm sét đánh.
cậu vừa thề sấm đánh xuống luôn. cô thấy vậy cười to:
- Haha đến trời cũng không tin cậu kìa Vin thì làm sao tui dám tin cậu đây?
cậu đen mặt:
- F tui nói thiệt chứ bộ ái không phải đâu mưa rồi vợ ơi ta về đi vợ mưa mất rồi cảnh đẹp vậy mà...:(
cô vẫn đang cười chợt nhận ra trời mưa thật cũng nghe theo cậu để cậu ôm về dù sao cô cũng chẳng còn sức mà bay. cô đâu biết người đang ôm cô bay lên đang cười thỏa mãn thế nào: "haha cô ấy đồng ý để mình gọi là vợ kìa haha cô ấy đồng ý làm vợ mình kìa trời ơi tin được không nên chọn nơi tổ chức ở đâu ta? mà thôi kêu chị hai hộ cũng được aaaa". nếu để cô biết được cái suy nghĩ trong đầu của cậu trăm phần trăm cậu ăn dép ấy chứ:>
.....
quay lại hiện tại.
Min đang yên vị trên tay Ren nghe vậy cười sặc sụa dù đã biết. Nó nhẹ nhàng ôm cổ Ren:
- Oppa thế ổn rồi đúng không? hihi làm em sợ cái thằng đầu đất ấy ế đến già luôn quá haha
nghe vậy Ren gõ đầu Min:
- nhóc con em thua cả em trai em đấy ở đó mà sợ nó ế. giờ có có người yêu rồi còn em thì sao?
Min ngưng cười nhìn trực diện mắt Ren hồi rồi cười tự giễu:
- Oppa anh nghĩ em có quyền yêu sao? Đã là sắp xếp rồi anh nghĩ em còn lựa chọn ư? đừng tự lừa mình an ủi em em biết em không có cơ hội cũng chẳng ai muốn con ác quỷ như em đâu Ren. Sau đừng nói thế tụt cảm xúc lắm
Ren nhìn nó mỉm cười lắc đầu:
- không đâu bé con của anh em chắc chắc sẽ có hạnh phúc của riêng mình như bao người thôi. Cơ hội là tự tay ta nắm vận mệnh tự tay ta lắp đặt. mọi thứ em đều có thể chủ động nắm trong tay em có thứ mà người ta không có đừng bi quan đừng thu mình nữa Min. Em đáng có được hạnh phúc tin anh dù ai cũng đều có quyền được yêu được hạnh phúc cả thôi kể cả em Min ạ!
nó không nói chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy Ren thầm ước mọi thứ như thế thì tốt biết mấy nhưng chắc sẽ không được đâu cả nó và anh đều biết đáp án. Đã là người của hắc ám dù có muốn đến đâu cũng chẳng ai cho đâu. Như trái đất vậy có muôn vàn câu chuyện của công chúa và hoàng tử và đan xen chính là mụ phù thủy độc ác. ai cũng thấy phù thủy độc ác đúng không? nó đọc thì nó lại có sự đồng cảm khác. mọi người luôn căm ghét mụ phù thủy ác độc chia rẽ uyên ương? luôn tìm cách hãm hại công chúa? nhưng liệu mấy ai biết mặt trái của nó? Phù thủy dù làm gì dù ra sao lúc nào cũng bị mọi người ghét vẫn bị mọi người khinh bỉ sợ hãi và xa lánh. liệu có mấy ai muốn làm bạn với nàng? chẳng ai cả, nàng cô đơn nàng đau đớn rồi có thể nàng yêu hoàng tử và nàng ghen hay nàng ganh ghét với công chúa vì được mọi người yêu mến. cùng là con người mà cớ sao người lại số phận? tuy cách làm nàng có sai nhưng đâu ai khuyên nàng, đâu ai dạy nàng mọi người chỉ càng chỉ trích chẳng ai rảnh mà tìm hiểu nguyên nhân. mà khi điên đâu ai còn lí trí? công chúa khóc có hoàng tử lau nước mắt công chúa gặp nguy hiểm có hoàng tử đến cứu công chúa bất hạnh mọi người thương yêu vậy còn phù thủy thì sao? khóc người ta khinh bỉ nói nước mắt cá sấu còn gặp nguy hiểm họ chỉ mong nàng chết đi tuổi thơ bất hạnh có mấy ai thấu? haha tuổi thơ bất hạnh cũng chính là do mọi người xung quanh thôi mèo nhà bị ép nó sẽ biến thành mèo điên để tự bảo vệ liệu sai là sai ư? người số phận như vậy đó có trách thì trách mọi người không công bằng. nàng tuy có cái đáng ghét nhưng cũng có cái đáng thương nhưng đâu ai chịu hiểu? À đi quá xa rồi.... Min thấy nó và phù thủy giống nhau từ bé đã bị mọi người chửi là phế vật đi đâu cũng bị xa lánh khiến cả gia đình bị liên lụy nó vào bóng tối vì ánh sáng không che chở nó nó chọn nơi che chở nó liệu sai sao? đứa trẻ tuổi bị như vậy là đáng sao? nhưng liệu ai đủ can đảm đến bên nó nghe nó tâm sự tìm hiểu nó đây? miệng lưỡi thế gian có bao giờ không cay nghiệt đâu cơ chứ tránh nó? không bằng xem lại bản thân cái những người được coi là người tốt đó đi:)
- Tới rồi Min_ Ren nói làm ngưng đoạn cảm xúc của nó.
- Tới rồi à? oppa em hơi mệt em về nghỉ trước nhé.
không đợi Ren nói nó đã biến về phòng để lại Ren mình trầm tư lắc đầu mắt hướng về phòng nó.
- con bé chịu quá nhiều đau khổ đáng lí nó không phải chịu rồi đúng không Ren_Kin vỗ vai Ren nói câu tường thuật như câu khẳng định.
Ren không trả lời chỉ lặng im, anh em cùng nhìn lên phòng nó thở dài. nếu quá khứ lặp lại họ ước mình có thể đến sớm hơn biết đâu bi kịch ấy đã không xảy đến với đứa bé tuổi chưa hiểu sự đời để giờ đây con bé ấy đã thành con quỷ dữ khiến ai ai cũng khiếp sợ.