Vừa muốn vào phủ, lại có một chiếc xe ngựa dừng lại, nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bên trong xe ngựa một nữ tử đi bộ dáng vẻ yêu kiều, tư thái kiều mỹ, thướt tha nhiều vẻ, đặc biệt là thân hình cùng vẻ nện bước của nàng, lăng ba vi bộ, như mây tía đuổi trăng ưu nhã động lòng người. Hàn Linh không khỏi mà cảm thán, thật là một mỹ nhân nũng nịu a, chính mình sợ là đến chết cũng học không được tư thái đi đường của nàng.
“Nàng là ai?” Nàng tò mò hỏi hạ nhân trong phủ Quốc sư.
“Nàng là biểu muội quốc sư của chúng tôi Đạm Đài Tử Yên.”
Ở khoảng cách hạ nhân trả lời, vài tên hạ nhân khác đều tranh nhau tiến đến đón chào.
Biểu muội của quốc sư? Không thể tưởng được quốc sư một lão già thúi, thế nhưng còn có một biểu muội trẻ tuổi như vậy? Ông trời thật là đui mù a. Hàn Linh âm thầm mà lắc đầu, mà Đạm Đài Tử Yên đã trước nàng một bước vào phủ, nàng lúc này mới lấy lại tinh thần, cũng đi theo tiến vào.
Một đường đi tới, vườn hoa trong phủ Quốc sư phồn hoa cẩm thốc, đẹp không sao tả xiết. Mà chân chính đẹp không sao tả xiết, lại là các thiếu nữ tốp năm tốp ba bên bồn hoa hoặc bắt bướm chơi đùa kia, hoặc tụ ở bên nhau chơi đùa. Xem những thiếu nữ này tuổi tác cùng nàng kém không có bao nhiêu, có chút thậm chí so nàng còn nhỏ chút.
Hàn Linh càng thêm buồn bực, phủ Quốc sư này hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn trình diễn du viên kinh mộng? Hay là bách hoa tranh nghiên?
Bách hoa tranh nghiên (百花爭妍) trăm hoa đua thắm, xinh đẹp diễm lệ.
“Tiểu thư, nơi này chính là chỗ ở của ngươi, có yêu cầu gì cứ việc phân phó hạ nhân là được.”
Hàn Linh hoảng hốt mà đánh giá chỗ ở mà hạ nhân an bài cho nàng, lại đảo mắt nhìn bốn phía, hai bên phòng của nàng, đối diện lầu các của vài nữ tử. Ở sau khi các nàng nhìn thấy nàng đi vào, toàn mở ra cửa sổ nhìn xung quanh, mang theo thần sắc tò mò. Hàn Linh mỉm cười hướng các nàng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ hữu hảo.
Trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, mùi hương bay khắp nơi, là mùi hương thanh mát của hoa sen.
Hàn Linh khắp nơi xem kỹ, muốn biết rõ ràng đến tột cùng là nơi nào bay tới mùi hương, sau khi mở cửa sổ ra, ánh vào mi mắt chính là hoa sen đầy hồ, thì ra là thế. Không thể tưởng được phủ Quốc sư còn có một chỗ thắng cảnh như vậy.
Đang lúc nàng tán thưởng không dứt, cửa sổ cách vách cũng theo đó mà mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ đáng yêu tinh xảo, hướng về phía nàng ngọt ngào mà mỉm cười.
“Tỷ là vị tỷ tỷ nào, tại sao ta trước nay chưa thấy qua tỷ?”
Hàn Linh thấy nàng đáng yêu, cũng hướng nàng hơi hơi mỉm cười, trả lời: “Ta cũng trước nay chưa thấy qua muội a, muội tên là gì?”
Nữ hài nhi tiếng nói dễ nghe trả lời: “Ta tên là Đạm Đài Phi Tuyết, còn tỷ?”
Hàn Linh trả lời: “Ta tên là Hàn Linh, muội có thể kêu ta là Linh tỷ tỷ.”
“Linh tỷ tỷ, ta có thể đi nơi đó của tỷ ngồi một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Đạm Đài Phi Tuyết chạy nhảy vào phòng của nàng, con ngươi tò mò nhìn xung quanh khắp nơi, xem nàng số tuổi hẳn là chỉ có mười hai, mười ba tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, nụ cười đẹp ngọt ngào, vô cùng chọc người yêu thích. Hàn Linh đối với nàng cực có hảo cảm, nhiệt tình mà tiếp đón nàng ngồi xuống.
“Muội là người nào trong phủ Quốc sư? Ở chỗ này ở thật lâu chưa?” Hàn Linh đối với thân phận của nàng vô cùng tò mò, nàng họ Đạm Đài, mà lúc trước ở ngoài phủ nhìn thấy nàng kia cũng họ Đạm Đài, hay là đều là người một nhà?
Đạm Đài Phi Tuyết vừa quấy loạn một cái bím tóc thô rũ xuống trước ngực chính mình, vừa nói: “Ta là tới xem biểu ca của ta, ở trong phủ hắn sống nhờ mấy ngày mà thôi, ta cũng là hôm qua mới vừa đến.”
Biểu ca? Nàng thế nhưng là biểu muội của quốc sư, lại nói tiếp, nàng đến nay mới thôi còn không biết quốc sư đến tột cùng họ gì, không khỏi hỏi: “Muội biết quốc sư họ gì sao?”
Đạm Đài Phi Tuyết khoa trương mà hét lớn: “Quốc sư đương nhiên là họ kép Đạm Đài, tỷ tỷ, tại sao tỷ ngay cả cái này cũng không biết? Tỷ thật là người của Hàn quốc sao?”
Đối diện gương mặt kinh ngạc của Đạm Đài Phi Tuyết, để cho một cái tiểu muội muội chế nhạo như vậy, Hàn Linh trên mặt có chút không nhịn được, miễn cưỡng giả làm người mập nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết? Vậy muội biết đương triều công chúa là ai sao?”
Đạm Đài Phi Tuyết tự tin gật gật đầu, nói: “Ta dĩ nhiên biết, nàng họ Hàn, tên là Hàn Chi Hoa, là nữ nhi duy nhất của Hàn Hoàng. Năm nay mười lăm tuổi, bất quá lại qua nửa tháng nàng liền mười sáu tuổi, chỉ so ta lớn hơn ba tuổi.” Đối với thân thế của nàng, nàng thế nhưng có thể thuộc như lòng bàn tay, ngay cả sinh nhật của nàng nàng cũng biết, nàng rất là bội phục, quả nhiên có tiềm lực làm người nối nghiệp chưởng môn Bát Quái Môn của Mộ Dung Anh.
“Vậy muội có biết nàng muốn thành thân hay không?” Nàng vẫn là chưa từ bỏ ý định, không thể không hỏi ngược lại nàng, bằng không thì thật quá mất mặt.
Đạm Đài Phi Tuyết nặng nề mà gật đầu nói: “Ta biết, nàng có hai tên phò mã, một người là nhi tử của Trấn Nam Vương Hàn Như Phong, còn có một người là nhị công tử của Long đại tướng quân Long Chi Dực.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên cái trán rơi xuống, nàng thế nhưng ngay cả cái này cũng biết, nàng rất cắn răng, lại hỏi một cái vấn đề cực kỳ khó khăn, nàng liền không tin ngay cả vấn đề này nàng cũng có thể đáp được.
“Vậy muội biết nàng đến tột cùng thích người nào không?”
“Cái này…… Ta cũng không biết.” Rốt cuộc, vẫn là làm cho nàng khó ở, Hàn Linh đắc ý nói, “Không biết đi? Ta không nói cho muội.”
Đạm Đài Phi Tuyết lại là bị nàng khơi lên sự hiếu kỳ, quấn lấy nàng nói: “Linh tỷ tỷ, tỷ nói cho ta đi.”
Hàn Linh bĩu môi, giảo hoạt mà cười nói: “Vậy muội lại trả lời ta một vấn đề, ta liền nói cho muội.”
Đạm Đài Phi Tuyết dùng sức gật đầu, giống như giã tỏi.
“Ta hỏi muội, vì cái gì hôm nay có nhiều nữ tử như vậy đều vào ở trong phủ Quốc sư? Các nàng tới nơi này làm cái gì?”
Đạm Đài Phi Tuyết cực kỳ khinh bỉ nhìn nàng, nói: “Linh tỷ tỷ, tỷ thật sự cái gì cũng không biết? Lại qua hai ngày chính là đại hội cầm sắt hòa minh hai mươi năm một lần của Đạm Đài thế gia, là một ngày lớn chọn lựa nữ chủ nhân cho truyền nhân của Đạm Đài thế gia. Tỷ tỷ tỷ tới nơi này còn không phải là tới tham gia đại hội sao, tại sao cái gì cũng đều không biết?”
Hàn Linh lại lần nữa rơi mồ hôi, nàng là không biếhiểu cái gì là đại hội cầm sắt hòa minh, lại càng không biết truyền nhân của Đạm Đài thế gia muốn chọn lựa nữ chủ nhân, thậm chí không biết vì sao hạ nhân vô duyên vô cớ mà liền dẫn nàng vào phủ, còn sắp xếp phòng ở cho nàng. Nàng mê mang, rất là mê mang, nàng vỗ vỗ cái ót của mình nói: “Ta trong khoảng thời gian ngắn đã quên, ta người này trí nhớ không tốt, bây giờ muội nhắc tới, ta liền toàn nhớ ra rồi.”
Đạm Đài Phi Tuyết vẻ mặt không tin mà nhìn nàng, khiến cho nàng cực kỳ thật mất mặt.
“Được rồi, Phi Tuyết muội muội, tỷ tỷ không biết, không biết thì giải thích, vậy xin Phi Tuyết muội muội vì ta giải thích nghi hoặc, cảm kích không xuể.” Hàn Linh không ngừng mà hướng nàng làm chắp tay vái, đùa đến Đạm Đài Phi Tuyết cười duyên một trận réo rắt.
Đạm Đài Phi Tuyết vì thế đem nguyên do của đại hội cầm sắt hòa minh từ đầu nói một lần, Hàn Linh thế mới biết thì ra Đạm Đài thế gia là một thế tộc cổ xưa, lịch sử đã lâu, con cháu rải rác ngũ quốc, lại đã được quân chủ ngũ quốc hậu đãi. Tựa như Đạm Đài Phi Hiên ở Hàn quốc đã được Hoàng đế lão cha tôn sùng là quốc sư, ngay cả nàng có được trở thành nữ hoàng hay không, cũng phải tiếp thu khảo nghiệm của hắn, có thể nghĩ địa vị của Đạm Đài thế gia ở trong cảm nhận của Hoàng đế lão cha. Mà để cho nàng tò mò là, theo lời nói của Đạm Đài Phi Tuyết, Đạm Đài thế gia trong mỗi một thế hệ con nối dõi tất sẽ ra một người con nối dõi kinh tài tuyệt diễm, người này không chỉ có tài hoa xuất chúng, hơn nữa sinh ra đã có sẵn bản lĩnh có thể hiểu rõ thiên cơ, hơn nữa trong mỗi một thế hệ con nối dõi chỉ sản sinh ra được một vị nhân vật như vậy. Mà một thế hệ này, nữ thần may mắn đã buông xuống tới trên người Đạm Đài Phi Hiên, hắn liền có thiên phú đặc thù mà đệ tử khác của Đạm Đài thế gia không có.
Cái gọi là cầm sắt hòa minh đại hội, toàn nguyên tự Đạm Đài thế gia tộc quy, phàm Đạm Đài gia con cháu chỉ có thể cùng trong tộc nữ tử thành thân, nếu vi tộc quy, liền muốn chịu liệt hỏa đốt cháy chi nghiêm trị, hơn nữa từ đây trục xuất Đạm Đài thế gia. Nhưng mà, trên thực tế, không ai có thể ở chịu đựng liệt hỏa đốt cháy lúc sau còn có thể tồn tại xuống dưới, cho nên không có người bị trục xuất Đạm Đài thế gia, những cái đó phạm vào tộc quy người đều đã ở liệt hỏa trung tiêu vong.
Hàn Linh nghe một chút, không khỏi mà lâm vào trầm tư, nghe ý tứ trong lời nói của Đạm Đài Phi Tuyết, đại hội cầm sắt hòa minh lần này đem chọn lựa ra không chỉ một người nữ chủ nhân, còn sẽ chọn thêm vài người thị thiếp dùng để vì Đạm Đài gia nối dõi tông đường. Trời ạ, đây là thế đạo gì? Coi quốc sư trở thành ngựa giống sao?
Nàng thật sự nghe không nổi nữa, sau khi đuổi Đạm Đài Phi Tuyết trở về phòng của nàng, nàng vốn là muốn tùy tiện bắt được một tên hạ nhân tới, để cho hắn mang chính mình đi tìm quốc sư, sớm một chút hỏi rõ đề mục khảo nghiệm, xong chuyện sớm. Nề hà tất cả hạ nhân ở nơi này đều thật sự vội, không có thời gian để ý tới nàng. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể trở lại phòng của mình, trước nghỉ ngơi một chút lại nói.
Nàng hướng tới trên giường nằm một cái, rất nhanh liền ngủ say qua đi, đợi khi tỉnh lại, đã là trời tối rồi, trăng lên đầu cành liễu. Sờ sờ cái bụng trống rỗng, một giấc này của nàng ngủ quá, còn chưa có ăn cơm chiều đâu.
Ngẫm lại vẫn là sớm một chút gặp quốc sư, làm xong xuôi mọi chuyện rồi hãy nói, nàng nhưng không nghĩ tiếp tục lưu lại nơi này quấy rầy bọn họ tại đây làm đại hội thân cận. Trên thực tế, thời điểm lần trước nàng tới phủ Quốc sư cũng đã từng đến phòng của quốc sư, vì thế dựa theo ký ức, theo tuyến đường lần trước, một đường mò mẫm tìm kiếm.
Hoa Đình, bên hồ sen, tốp năm tốp ba mà ngồi hơn mười người nữ tử lẫn nhau nói chuyện với nhau, ở phía sau các nàng, từng người nha hoàn thay các nàng cầm đèn. Ánh sáng ấm áp thấp thoáng gương mặt tươi cười của các nữ tử, tạo nên một vài bức hình tốt đẹp ấm áp.
Nàng không nghĩ ra gả cho một lão nam nhân có thể làm phụ thân của các nàng, thật đáng giá cao hứng như vậy sao? Nàng lắc đầu, dù sao cũng cùng nàng không quan hệ, nàng hà tất để tâm đến cái này? Một đường tiếp tục đi về phía trước, khi tới gần phòng của quốc sư, ở phía xa xa, nghe được tiếng đối thoại của hai người, một cái là giọng nói của nữ tử trẻ tuổi, một cái giọng nói khác thì tương đối thành thục.
Cái phản ứng thứ nhất của Hàn Linh, chính là nghiêng người tránh ở sau cây cột lắng nghe.
“Tử Yên cô nương, ngươi đây là tội gì? Ngươi còn trẻ, còn có thanh xuân, sao có thể dễ dàng tự sát?”
“Ta từ nhỏ liền đối với biểu ca đại hội khuynh tâm, nhiều năm qua tâm ý chưa từng thay đổi, vốn là muốn lần này có thể dựa vào cầm sắt hòa minh có cơ hội gả cho biểu ca, ai ngờ biểu ca nhẫn tâm như thế. Biểu ca đã đối ta vô tâm, ta còn sống có ý tứ gì?”