Bắc Thần Hi bỗng dưng quay đầu lại, nhìn chằm chằm phương hướng của căn nhà, cảm giác được sự tình không ổn, vội vàng hạ lệnh nói: “Vào xem cho ta!”
Sau khi Hàn Linh nghe được thanh âm kia, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, tin tưởng chuyện bên trong đã đại công cáo thành. Nàng ngồi trên lưng ngựa, hướng tới trong sân huýt sáo một tiếng, nhiều lần, liền có hai bóng người xuất hiện ở đầu tường.
Đại công cáo thành (大功告成): Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.
“Đi mau!”
Nàng kêu lên, dẫn đầu giục ngựa chạy ở đằng trước.
Mà Hiên Viên Thần thì xách theo Sở Mặc, đá bay một tên thị vệ ngồi trên lưng ngựa, đoạt ngựa của hắn, theo sát Hàn Linh hướng về phía cửa thành chạy như điên. Bắc Thần Hi thấy vậy, tức giận đến phát cuồng, một bên đoạt lấy con ngựa của một tên thị vệ, một bên hô lên hạ lệnh đuổi theo.
Đây là một đêm cuồng dã, cưỡi ngựa chạy như điên ở trên đường đi không người, tiếng gió gào thét, tóc đen bay lên cao. Ánh trăng lạnh lẽo nghiêng nghiêng, chiếu rọi ba người trên lưng ngựa, lòng bay lên cao càng thêm trào dâng.
“Mặc, Thần, chờ chúng ta rời khỏi Triệu quốc, người nào cũng không thể lại ngăn cản chúng ta! Giá ——”
Phía trước chính là cửa thành Nghi Thành, lúc này cửa thành đã đóng, thực hành ban đêm cấm đi lại.
Hai con ngựa vội vàng mà thít chặt, tiếng ngựa hí phá tan tận trời, vang vọng ở trên không Nghi Thành, cũng kinh động tướng sĩ thủ thành, đồng thời nhặt lên vũ khí, vây quanh ba người.
Nếu là người thường, lúc này khẳng định không có cách, đáng tiếc vừa lúc gặp gỡ hai người võ công biến thái, chỉ là một cái tường thành, trò trẻ con!
Hàn Linh cùng Hiên Viên Thần nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời thi triển khinh công, cưỡi ngựa bay vọt đến đầu tường, tốc độ kinh người, khinh công làm cho người ta sợ hãi, bọn lính thủ thành xem đến phía dưới toàn ngẩng cổ ngơ ra mà nhìn. Cho đến khi ngựa của Bắc Thần Hi đuổi đến, hướng tới bọn hắn hét lớn, bọn hắn sực tỉnh lại, vội vàng lên thành lầu đuổi theo.
“Đồ ngu! Còn không mau mở cửa thành?”
Bắc Thần Hi gần như bị bọn họ tức chết, ba người này rõ ràng là muốn ra khỏi thành, bọn họ không ra thành đuổi theo, lại cứ mải mà hướng trên thành lâu chạy, đây không phải ngớ ngẩn sao?
Cửa thành từ từ mở ra, tiếng vang khẽ động ù ù.
Đợi cho khi cửa thành mở rộng ra, ba người vốn là còn ở đầu tường kia, sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đuổi! Cho dù là đuổi tới Hàn quốc, cũng phải bắt người cho ta trở về cho ta!” Bắc Thần Hi phát ra tiếng rống to cuồng loạn xé rách bầu trời đêm, kết quả thất bại như thế, hắn không có cách nào tiếp thu.
“Ha ha ha…… Muốn đuổi tới Hàn quốc, vậy phải xem bọn hắn còn có mạng sống sót trở về hay không.” Hàn Linh thi triển khinh công, cùng Hiên Viên Thần cùng bay ở giữa không trung, mà Sở Mặc vẫn như cũ do Hiên Viên Thần phụ trách cầm tay, làm dẫn đường cho hắn.
“Thần, Mộ Hoa đâu? Huynh ấy sẽ không có việc gì đi?” Bọn họ lâm thời nảy lòng tham cứu người, cũng không kịp thông tri Thủy Mộ Hoa, liền thoát đi Triệu quốc, cũng không biết bây giờ hắn có phải nhận được tin tức hay không. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng phẫn nộ của Bắc Thần Hi mới vừa rồi kia, phỏng chừng sáng mai, việc này liền sẽ truyền khắp toàn bộ Nghi Thành.
“Yên tâm, hắn sẽ thừa cơ mà làm.” Bên trong Nghi Thành còn có đệ tử Vô Ảnh Điện của bọn họ, cho nên Hiên Viên Thần cũng không lo lắng Thủy Mộ Hoa sẽ xảy ra chuyện, huống chi Bắc Thần Hi hoàn toàn không biết việc này có quan hệ với hắn.
Một đêm chạy như điên, ba người đã tới đến biên thành Triệu quốc, lấy tốc độ tiến lên của bọn họ, chẳng sợ nhân mã của Bắc Thần Hi lại cho bọn hắn thời gian hai ngày, cũng đuổi theo không kịp, ba người vì thế quyết định dừng lại tạm nghỉ một chút.
Sở Mặc khôi phục thị lực, dọc theo đường đi đều im lặng không lên tiếng, bị người làm giống như trói buộc kẹp theo lên đường, lòng tự trọng của hắn rất là nhục nhã.
Ba người ngừng ở bên dòng suối nhỏ, uống nước nghỉ ngơi.
Hàn Linh phát hiện sắc mặt Sở Mặc rầu rĩ không vui âm trầm, tiến lên quan tâm mà hỏi thăm: “Mặc, chàng làm sao vậy, có phải nơi nào không thoải mái hay không?” Tay phải sở tới cái trán của hắn, còn chưa có chạm đến, hắn liền lách mình tránh ra, gương mặt lạnh lùng xoay qua một bên, không đáp lại.
Hàn Linh bĩu môi, có chút tự tìm mất mặt.
“Hừ, ta còn chưa có tìm chàng tính sổ đâu, thừa lúc ta không ở đây, chàng thế nhưng tấn công Hàn quốc, còn bức tử phụ hoàng của ta, món nợ này đến tột cùng tính như thế nào?” Đáy lòng của nàng nghĩ ra chủ ý, một chuyến này trở về, cục diện hai nước Tần, Hàn giằng co còn chưa có hoàn toàn xoay chuyển, nàng cần phải ở trước khi bọn họ trở lại Hàn quốc nghĩ cách thuyết phục hắn. Nếu là hai nước tiếp tục đấu tiếp, nói không tốt khiến cho Bắc Thần Hi chui vào khe hở, ngư ông đắc lợi.
Sở Mặc nghe vậy, quay đầu qua, sắc mặt vừa đỏ vừa đen, buồn bực mà hướng nàng quát: “Nếu không phải nàng vi phạm hứa hẹn giữa hai chúng ta, cùng nam nhân khác thành thân, trẫm lại như thế nào phát binh tấn công Hàn quốc?”
Hàn Linh bị hắn quát một tiếng, tức giận ở trong ngực cũng theo đó mà dâng lên, căm tức nhìn hắn nói: “Vậy ý của chàng, trước đây vẫn là ta sai? Ta lại hỏi chàng, giữa chúng ta rốt cuộc là ai rời bỏ ai trước? Lúc trước ở Thanh Minh Tự, ta đuổi theo chàng, cầu chàng lưu lại, còn chàng thì sao? Không nói hai lời liền đi, lãnh khốc vô tình! Chàng nói đi, đến tột cùng là ai vô tình hơn?”
Sở Mặc vội la lên: “Trẫm đêm đó đi vội vã, là bởi vì hoàng đệ của trẫm ở trong triều phản loạn, trẫm không thể không vội vàng trở về bình loạn.”
Hàn Linh cười lạnh nói: “Hừ, bình loạn? Nói đến cùng, chàng quý trọng ngôi vị Hoàng đế của chàng, xa xa vượt qua ta. Nếu là như thế này, chúng ta ở bên nhau còn có nghĩa gì? Chi bằng nhất phách lưỡng tán!”
Nhất phách lưỡng tán (一拍两散): là câu thành ngữ có nghĩa đen là một đập vỡ đôi, một phát chặt đứt, tương tự câu nhất đao lưỡng đoạn, ý nói đến sự chia tay hoặc tách ra.
Nghe thấy bốn chữ “nhất phách lưỡng tán”, Sở Mặc giận đỏ mặt, hét lớn: “Nếu là như thế này, vậy nàng vì cái gì còn tới cứu trẫm? Còn có hắn, hắn rốt cuộc là ai?” Hắn chỉ vào Hiên Viên Thần ở một bên, hai mắt trợn trừng, dọc theo đường đi chính mình chính là bị hắn làm như phế vật xách theo, hắn thống hận chính mình vô năng rất nhiều, càng thêm ghen ghét võ công của đối phương.
Hiên Viên Thần đi lên vài bước, ôm Hàn Linh vào trong lòng ngực, nghiêng nhướng đuôi lông mày nói: “Còn chưa có tới kịp cùng ngươi chính thức mà tự giới thiệu, bản nhân chính là tướng công của Linh nhi, Hiên Viên Thần. Chúng ta vừa mới thành thân không bao lâu, vẫn là tân hôn yến nhĩ, nếu không phải bởi vì Linh nhi thiện tâm, muốn đi cứu ngươi. Sợ là chúng ta lúc này đã sớm vội vàng kế hoạch tạo người của chúng ta, vội vàng sinh Tiểu Hiên Viên rồi.” Nhắc tới ba chữ “Tiểu Hiên Viên”, hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, khóe môi thượng kiều, biểu hiện tâm tình tốt của hắn.
Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): thành ngữ Trung Quốc, người vợ bị bỏ rơi kể ra nguyên phu lại cưới cùng niềm vui mới mua vui, sau ý này ngược lại, dùng làm từ ăn mừng tân hôn, hình dung sung sướng khi tân hôn. Xuất từ 《Kinh Thi - Bội phong - Cốc phong》.
Mà Sở Mặc ở đối diện liền không có tâm tình tốt như hắn vậy, tâm tình của hắn quả thực ác liệt tới cực điểm rồi, mặt hắn âm trầm, giống như tên của hắn, hiện ra màu đen.
Giữa hai nam nhân trừng mắt lẫn nhau, sóng điện mãnh liệt ở trong không trung mắng mắng rung động. Cả người Hàn Linh khẽ run lên, có chút bị điện giật phải, đêm qua lúc chạy trốn, hết thảy vẫn bình thường, như thế nào thái bình ở trước mắt, ngược lại liền bắt đầu nội chiến trổi dậy? Cho nên nói, non sông gấm vóc vạn dặm chính là không có như vậy.
Nàng khẽ vỗ cái trán, ra vẻ giả bộ té xỉu.
“A —— Ta hôn mê!”
Nàng mềm mại về phía một bên ngã xuống, vốn tưởng rằng hai người ít nhất có một người sẽ tiếp được nàng, ai ngờ này hai người vội vàng đối chiêu, ai cũng không ngoái nhìn nàng, hại nàng té ngã một cái tàn nhẫn. Lần này, nàng là thật sự muốn hôn mê!
“Linh nhi!”
“Linh nhi!”
Thấy nàng té ngã thật, hai người sốt ruột tiến lên đỡ, nhưng mà ai cũng không chịu nhường ai, lại bắt đầu đối chiêu. Hàn Linh căm tức nhìn hai người, tức giận đến hai má phồng lên, hướng hai người hét lớn: “Đều dừng tay cho ta! Các chàng có phải có ý định muốn nhìn thấy ta chết mới cam tâm hay không?”
Một tiếng này của nàng quả nhiên nổi lên tác dụng, hai người đều dừng tay, lẫn nhau tách ra, một người một bên đỡ nàng từ trên mặt đất lên, tầm mắt còn không quên ở trong không trung giao nhau tác chiến.
Thật vất vả xem hai người đều tắt lửa, nàng tiếp tục giả bộ suy yếu: “Ai da, eo của ta té ngã đau quá, đều tại các chàng.”
“Ta giúp nàng xoa xoa.”
“Ta giúp nàng xoa xoa.”
……
“Ngươi lăn một bên đi!”
“Ngươi lăn một bên đi!”
……
“Còn chưa cút?”
“Còn chưa cút?”
Hàn Linh mắt choáng váng, nhìn hai người hai bên, hai người này cũng không tránh khỏi quá mức ăn ý đi? Không hiểu rõ, không chừng hoài nghi bọn họ có phải cái gì kia hay không …… Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mà ở trong đầu YY một phen, Hiên Viên Thần vs Sở Mặc, người nào công, người nào thụ đâu? Hay là hai người đều có thể công có thể thụ?
Vẻ mặt cười gian của nàng , rước lấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, nhìn chằm chằm mặt nàng, tcứ cảm thấy nàng không có lòng tốt.
Đến cuối cùng, hai người trừng mắt lẫn nhau nhìn liếc mắt một cái, một người một bên thay nàng mát xa. Hàn Linh trong lòng cái kia đẹp a, có hai vị đại soái ca phục vụ cung cấp mát xa, một thân mệt nhọc biến mất. Nàng dứt khoát lột áo khoác của hai người lót ở dưới thân, nàng thig một người nằm ở bên trên, hưởng thụ hai người mát xa toàn thân.
Nếu là đem địa điểm đổi thành bãi biển hoàng kim, đem trang phục đổi thành bikini, lại được một ly rượu cocktail, vậy thật là siêu cấp hưởng thụ. Mỗ nữ bất tri bất giác ngủ say qua đi, ở trong mộng còn không ngừng mà chảy nước miếng, vẻ mặt ý cười càng thêm đẹp.
Nữ chính ngủ rồi, hai nam chính ngược lại rảnh rỗi không có chuyện gì, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ mà liếc nhìn lẫn nhau. Không biết là ai mở ra máy hát trước, tiếp theo hai người càng trêu càng vui, từ trời nam cho tới biển bắc. Cho đến sắp tới hoàng hôn, Hàn Linh từ từ tỉnh lại, hai người mới kinh ngạc phát hiện thời gian lẫn nhau đã hàn huyên ban ngày, sắc mặt đều có chút xấu hổ. Ở sau khi Hàn Linh mở mắt ra, hai người tiếp tục bảo trì đối địch, ai cũng không để ý đến ai.
Một giấc này của Hàn Linh ngủ đến tương đương đến ngọt ngào tốt đẹp, nào biết đâu rằng hai người bọn họ ở trong lúc nàng ngủ say, vẫn luôn đều đang tán gẫu. Nàng mơ mơ màng màng mà ở trong suối nước vốc nước, rửa mặt, liền cùng hai người cùng nhau tiếp tục lên đường.
Ra Triệu quốc, rốt cuộc tiến vào địa giới (bờ cõi của một vùng đất, chỗ giáp ranh với vùng đất khác) của Hàn quốc.
Ngọc Thành, biên cảnh cái biên thành thứ nhất của Triệu, Hàn, cũng là biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật yếu địa (vùng đất quan trọng, cần giữ gìn).
Về tới địa bàn của mình, cũng liền không cần lại lo lắng Bắc Thần Hi uy hiếp. Hàn Linh lượng sáng tỏ thân phận của mình, ở dưới sự vây quanh của quan viên và thủ tướng vào ở đến một tòa hành cung vì Hoàng đế đi tuần mà đặc biệt kiến tạo trong Ngọc Thành.
Bên trong hành cung có một cái suối nước nóng thiên nhiên, tên là Ngọc Tuyền, hành cung dựa vào Ngọc Sơn mà xây, Ngọc Tuyền cũng bởi vậy được gọi là như vậy.
Hàn Linh cố ý phân phó thị vệ lui cách trăm bước ở ngoài đứng gác, nàng thì dẫn hai cung nữ, tiến đến ngâm suối nước nóng tiêu mệt. Lúc này đã là mùa rét đậm, khó được gặp gỡ ngâm một cái suối nước nóng phong cảnh tao nhã như thế, nàng thuận đường còn phân phó các cung nữ mang theo hai rổ mỹ thực tiến đến hưởng dụng (được hưởng đầy đủ, nhận mà dùng cho mình).