Nữ Hoàng Tuyển Phu

quyển 1 chương 57: nghe lén bị bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Hàn Linh một lần nữa trở lại thư viện, phát hiện Thủy Mộ Hoa cũng rời đi, hắn đi được thật đột nhiên, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không nói. Trên thực tế, từ sau khi Hiên Viên Thần xuất hiện, hắn liền trở nên kỳ quái. Tứ đại tài tử đi rồi, Thủy Mộ Hoa và Dạ Ma Thiên cũng đi rồi, thư viện lại khôi phục bình tĩnh, nhưng nó thật sự bình tĩnh sao?

“Công chúa điện hạ, Hoàng thượng đã sai người tới truyền tin, buổi trưa ngày mai liền hắn sẽ chạy tới thư viện, bảo người làm chuẩn bị tất cả phía sau. Cùng đi còn có một người khách quý, hắn bảo người nhất định phải thay nữ trang, trang điểm một phen thật tốt, hơn nữa cần phải vào ngày mai trong khảo hạch của thư viện phát huy thành tích tốt nhất.”

Khi sơn trưởng tới, còn mang theo một bộ nữ trang, đó là những xiêm y hoa lệ nàng ở trong cung thường xuyên mặc. Hoàng đế lão cha này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Cái loại khách quý gì, làm hắn khẩn trương tiếp đãi như thế?

“Băng Tư, ngươi có biết phụ hoàng sẽ mang khách quý gì tới hay không?” Nàng quay đầu lại dò hỏi Băng Tư, hắn vẫn luôn đang cùng Hoàng đế lão cha hồi báo tình hình của nàng ở trong thư viện, có lẽ biết tin tức.

Băng Tư lại mờ mịt mà lắc đầu: “Thuộc hạ không biết.”

Ngay cả hắn cũng không biết, vậy thật là kỳ quái. Luôn cảm thấy không có chuyện gì tốt, nàng vẫn là không cần nghe hắn, tiếp tục mặc nam trang được rồi.

Thư viện khảo hạch ngày này, mưa phùn lất phất.

Dựa vào cửa sổ trông về phía xa, núi xa mông lung, cây cối gần kề xanh ngát, mưa bụi mịt mờ.

Không khí mát mẻ, làm cho người thần thanh khí sảng, nàng hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại, theo thói quen hỏi một câu: “Dạ, tối hôm qua ngủ ngon sao?”

Phía sau không có tiếng đáp lại, nàng quay đầu lại, toàn bộ gian nhà trống rỗng, chỉ còn lại có một mình nàng. Dạ Ma Thiên rời đi, nàng vẫn chưa có thể thích ứng được. Nàng cười khổ, thời điểm hắn ở đây, nàng một người cứ mà gạt hắn, tránh hắn, hiện giờ hắn đi rồi, nàng lại bắt đầu hoài niệm những ngày có hắn.

“Băng Tư!” Nàng hướng ngoài cửa sổ hô lên, nàng đoán hắn nhất định ở góc nào đó ngoài phòng.

Quả nhiên, Băng Tư rất nhanh xuất hiện ở trước mặt của nàng, cúi đầu không nói, chờ mệnh lệnh của nàng.

“Băng Tư, ngự giá của phụ hoàng giờ nào thì đến?”

“Bẩm công chúa, chỉ còn khoảng hai canh giờ nữa, sơn trưởng đã mang theo phu tử cùng bọn học sinh lục tục xuống núi nghênh đón. Mới vừa rồi thấy công chúa chưa tỉnh, cho nên liền không có tới quấy rầy, không biết công chúa tính toán khi nào khởi hành?”

Nàng chu môi một cái, việc này thật đúng là phiền toái, dù sao Hoàng đế lão cha cũng phải lên núi, làm gì còn muốn người một đường xuống núi, lên núi mà nghênh đón, có mệt hay không?

Nàng ôm bụng, a a kêu đau: “Băng Tư, bụng của ta không thoải mái. Ngươi có thể xuống núi một chuyến hay không, nói một tiếng với Hoàng đế lão cha, không phải, với phụ hoàng, cứ nói ta không thể xuống núi đi nghênh đón, xin hắn hãy thứ lỗi.”

Vẻ mặt của Băng Tư biểu tình hoàn toàn không tin nhìn nàng, nhưng sau khi thấy nàng dùng sức trừng mắt nhìn hắn vài lần, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận mệnh.

Dù sao thời gian vẫn còn khoảng hai canh giờ, nàng trước đến đầm nước ở bên kia đi dạo, đợi đến lúc đi dạo trở về, cũng không sai biệt lắm có thể nhìn thấy Hoàng đế lão cha rồi. Muốn nàng ngoan ngoãn mà chờ hắn chờ giá, đó là chuyện không có khả năng.

Sau khi mưa phùn đường núi tương đối mềm xốp, đạp lên phía trên, một bước một cái dấu chân, dấu chân nông rõ ràng.

Nàng cúi đầu, từng bước một đo dấu chân của mình, đi về phía bên đầm. Hôm nay trong núi đặc biệt tĩnh mịch, lòng của nàng cũng theo đó mà yên lặng, qua hôm nay, nàng sẽ phải tạm biệt thư viện, tạm biệt nơi này. Nàng nhớ lại thời gian quá khứ nửa tháng tốt đẹp, đặc biệt là nơi này, để lại hồi ức tốt đẹp của nàng và Dạ Ma Thiên.

Đợi đến khi gần đầm nước, nàng nghe được một chút tiếng đối thoại, lúc này đầm nước tại sao sẽ có người?

Nàng thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén mà để sát vào nghe.

“Bệ hạ, nơi này phát hiện được nhiều thi thể, trong thư viện chỉ sợ không an toàn, chúng ta vẫn là sớm làm dự định thì tốt hơn, nói không chừng Hàn Hoàng bày cái bẫy rập gì dẫn dụ bệ hạ mắc câu đấy.”

“Đây không giống như là tác phong của Hàn Hoàng, lão hồ ly kia một lòng muốn gả nữ nhi cho trẫm, muốn từ nơi này của trẫm được đến chỗ tốt, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức mai phục trẫm.”

Giọng nói thứ hai lạnh băng dày nặng, mang theo cảm giác áp bách cực mạnh, Hàn Linh chỉ là nghe đã cảm giác được áp lực vô hình. Hắn rốt cuộc là ai? Trẫm, chẳng lẽ là vua của một nước?

“Bệ hạ, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nơi này dù sao cũng là Hàn quốc.”

“Đi xuống chân núi triệu tập nhân mã, có lẽ trên núi sẽ có dị biến, để phòng bất trắc.”

“Dạ, bệ hạ.”

Một bóng đen từ chỗ ẩn thân của Hàn Linh thoáng qua, nàng vội vàng trốn sau tảng đá lớn, không khỏi, nàng cảm giác bóng đen kia khi rời đi quay đầu lại hướng phương hướng của nàng nhìn thoáng qua, không biết có phải ảo giác của nàng hay không.

“Xuất hiện đi!”

Cái giọng nói lạnh băng kia lại vang lên nữa, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động. Cả người của nàng run lập cập, hắn không phải là đang kêu nàng đi? Vậy phải làm sao bây giờ? Nơi này bốn bề vắng lặng, mà nàng lại nghe lén cơ mật của bọn họ, hắn không phải là muốn giết người diệt khẩu đi?

Nàng núp ở chỗ cũ, làm bộ không nghe được, có lẽ hắn chỉ là gạt nàng cũng nói không chừng.

Lại là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau lưng của nàng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người, một cái bàn tay to nắm lấy cổ áo của nàng, ném nàng từ phía sau tảng đá lớn ra ngoài.

“A ——” Nàng hung hăng mà ngã ở trên mặt đất, chạm đến chính là đầy tay nước bùn.

Làm sao bây giờ? Hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu?

Nàng cúi đầu, duỗi tay trên mặt đất sờ soạng khắp nơi, giả bộ một bộ dáng vô tội.

“Tiểu Tân Tân, Tiểu Tân Tân ngươi ở nơi nào?”

“Đại ca, ngươi có nhìn thấy một con động vật nhỏ chạy tới nơi này sao? Ta đang tìm nó khắp nơi, nó nhất định là lại ham chơi, chạy đến bên cạnh đàm nước tới chơi đùa.”

Tầm mắt của nàng không có tiêu cự, đôi tay không ngừng tìm kiếm trên mặt đất, dư quang thoáng nhìn trên chân của hắn đang mang một đôi long ủng mép viền tơ vàng, tầm mắt của nàng không dám dừng lại nhiều, sợ hắn nhìn ra manh mối gì.

Hắn từng bước một mà đến gần nàng, lòng của nàng cũng theo đó mà nâng lên tới yết hầu. Tay của hắn đang trước mắt nàng lung lay vài cái, nàng dùng sức mà mở to mắt, không dám chớp một chút.

“Ngươi không nhìn thấy?” Giọng nói của hắn dường như êm dịu vài phần, lòng của nàng cũng theo đó thoáng hạ xuống, hắn phía dưới nói, lại nhấc lòng của nàng cao đến hồi lâu.

“Thế nhưng ngươi nghe được, trẫm vẫn là không thể lưu ngươi.”

Trong lòng của nàng rung mạnh, cái này ập xuống, nàng tuyệt đối không thể lộ rõ kinh hoảng của nàng, như vậy thứ nhất chẳng phải là không đánh đã khai?

Nàng mạo hiểm nguy hiểm bị hắn một chưởng đánh chết, làm lơ hắn, tự mình đứng lên, mắt nhìn thẳng, tiếp tục về phía trước sờ soạng: “Tiểu Tân Tân, ngươi ở nơi nào, đừng trốn nữa, mau ra đây!”

“Tiểu Tân Tân, ta biết ngươi đang ở chỗ này, ra đây nhanh lên. Nếu không ra, ta sẽ tức giận.”

Nàng từng bước một mà đi về phía trước, cảm giác tồn tại của hắn quá mãnh liệt, cách hắn xa một phần, nàng cũng cảm giác không khí thở ra nhiều một phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio